Ông Tôn đảm nhiệm chức chánh tổng của tổng Đả Tiễn Lô. Nơi ông cai quản đã xảy ra những trận mưa liên tiếp suốt 2 tháng ròng. Bỗng một hôm mưa tạnh gió ngừng, mặt trời xuất hiện, ông Tôn rất vui sướng, ra ngoài ngắm trời đất. Nào ngờ chỉ trong khoảnh khắc, khói bụi che phủ kín bầu trời, rồi tiếng gió gào thét nổi lên. Ông Tôn đứng không vững ngã xuống và lăn nhiều vòng trên mặt đất, cứ như thể có ai đó đang nắm đuôi tóc của ông kéo đi kéo lại vậy, khiến cả mặt và đùi của ông đều bị thương.
Lúc đó ông Tôn mới hiểu ra: Thì ra là một trận động đất! Ông nén chịu đau chờ đợi, khoảng thời gian một bữa cơm, động đất kết thúc.
Ông Tôn bò dậy xem, nhà cửa của bách tính và nhà ông đều đổ sập cả. Người em trai của ông may mắn chạy ra ngoài nên thoát chết. Hai anh em nhìn nhau đầy kinh hãi, trong tâm lo lắng không yên.
Ông Tôn ở nơi biên giới xa xôi, đã sống ở đó rất lâu rồi, rất thông thuộc tình hình, nên nói với em trai rằng: “Động đất nhất định sẽ có dư chấn, không chỉ một lần. Tôi và chú nếu chết cũng chết cùng nhau”. Thế là hai người tự lấy dây thừng ra buộc vào người mình, rồi buộc lại với nhau.
Vừa dứt lời thì trận gió quái dị lại nổi lên. Hai anh em nằm trên mặt đất, lại rung lắc giống như lúc ban đầu. Cũng may cát không bay vào mắt hai người, nên nhìn thấy được đất nứt toác ra rộng mấy trượng (khoảng trên trăm mét). Có chỗ còn phun ra khói đen, có chỗ phun ra ánh lửa có hai màu tía và lục, có chỗ trào lên nước đen vừa thối vừa tanh, có chỗ xuất hiện cái đầu người to như cái bánh xe, ánh mắt sáng rực nhìn 4 phía, có chỗ nứt ra rồi lại liền lại, có chỗ biến thành cái hố lớn. Hai anh em cuối cùng cũng bình an vô sự. Thế là hai người đi mai táng cả nhà, đào móc lấy của cải trong nhà, rồi ai nấy tự mưu sinh.
Ba tháng trước khi xảy ra trận động đất, từng một hòa thượng tay cầm cuốn sổ nhỏ hóa duyên, trên đó viết: “Mộ hóa (tức hóa độ) 1 vạn nhân khẩu”. Ông Tôn vốn căm ghét hòa thượng, cho là nói lời yêu ma mê hoặc mọi người, nên định túm lấy vị tăng nhân đưa đến huyện. Vị hòa thượng đó nhún mình nhảy lên, rồi đứng trên một cảnh dương liễu nhỏ mà nói với ông rằng: “Ông không được đưa ta đến huyện nha, có thể đưa ta đi lấp chỗ đê vỡ của sông Đại Lực”. Nói rồi biến mất.
Ngày xảy ra động đất năm đó, sông Đại Lực, Tứ Xuyên vỡ đê, biển nước ngập chìm chết hơn 1 vạn người.
Ông Tôn vô cùng hối hận: “Hòa thượng đó có thuật khinh công, công phu đặc dị. Ông ta chủ động ‘mộ hóa’ 1 vạn nhân khẩu, lại có ý nguyện lấp chỗ đê vỡ của sông Đại Lực. Mình không nên nói muốn bắt ông ta giải lên huyện nha, mà nên trợ giúp ông ta mộ hóa. Mình đã không tôn trọng tăng nhân, nhất là lại không tôn trọng tăng nhân muốn cứu độ chúng sinh. Thực là hối hận thì đã muộn rồi”.
Mỗi một ý nghĩ của con người dù không nói ra thì Thần linh cũng đều biết, nghĩ ác sẽ gặp ác báo, nghĩ thiện được thiện báo, trời đất vốn vô tư, công bằng
Tác giả: