Đời người như giấc chiêm bao, ngỡ tỉnh mà lại say

( PHUNUTODAY ) - Nhân sinh như mộng, say mà tỉnh, tỉnh mà say, nào ai biết trước tương lai sau này. Đời là thực nhưng cũng là hư, đến lúc nhận ra sân, si cũng chẳng còn ý nghĩa.

Một hôm chữ “Ngã 我 (tôi)” mất đi một dấu, thành chữ “Trảo 找 (tìm)”.

Để tìm lại nét đó của chữ “Ngã”, tôi đã hỏi rất nhiều người, nét còn thiếu ấy đại diện cho điều gì?

Thương nhân nói là tiền tài.

Chính khách nói là quyền lực.

Minh tinh nói là danh tiếng.

Quân nhân nói là vinh dự.

Học sinh nói là điểm số…

Cuối cùng “Cuộc sống” nói rằng nét còn thiếu ấy của chữ “Tôi” là “sức khoẻ và hạnh phúc”.

Không có sức khoẻ và hạnh phúc thì mọi thứ trên đời đều như mây khói mà thôi.

Kiếp người như một đời của những làn gió đầy phong vị

Khi 62 tuổi Mạc Ngôn từng nói:

Nhìn thấy tuổi 60 đến rồi tôi chẳng thể nào nhịn nổi cười!!

Kiếp người như một đời của những làn gió đầy phong vị:

10 tuổi: Ngây thơ (Phong vị thiên chân)

20 tuổi: Anh tuấn ngời ngời, sắc nước hương trời (Phong tư xước ước)

30 tuổi: Tài mạo chín muồi (Tài hoa song mậu)

40 tuổi: Phong thái vẫn đậm đà (Tài vận do tồn)

50 tuổi: Phong hoa tuyết nguyệt

60 tuổi: Đã nếm trải đủ nỗi đau kiếp người (Phong tư cốt thống)

70 tuổi: Phong vũ phiêu diêu

80 tuổi: Như gió thổi ngọn nến lay lắt (Phong chúc tàn niên)

90 tuổi: Như say như tỉnh (Phong điên vô thường)

100 tuổi: Yên nghỉ cùng đất mẹ (Phong quang đại táng).

Đời người như giấc chiêm bao hay giấc chiêm bao như một kiếp người?

Buông bỏ vướng mắc, truy cầu mới có thể hưởng thụ kiếp người.

Mỗi người xuất hiện trong sinh mệnh của bạn ắt hẳn đều là nhân duyên.

Người yêu mến bạn sẽ cho bạn sự ấm áp và dũng khí.

Người yêu mến bạn giúp bạn học được cách yêu thương và tự trọng.

Người không thích bạn dạy bạn sự khoan dung và tôn trọng.

Người không thích bạn khiến bạn tỉnh ngộ và trưởng thành.

Chẳng có người nào xuất hiện trong sinh mệnh bạn một cách vô duyên vô cớ. Sự xuất hiện của mỗi một người đều có nguyên do, đều đáng cảm kích.

Lòng người bởi coi nhẹ mà yên vui, bởi vì xem nhẹ mà hạnh phúc.

Chúng ta đều là khách qua đường giữa trời đất mênh mang. Thế sự đa đoan, chúng ta cũng chẳng thể tự mình nắm giữ, ví như thời gian trôi qua, ví như những bóng người vội vàng lướt ngang qua đời bạn.

Chữ “Tâm 心” có 3 chấm, chẳng có dấu chấm nào không chạy ra ngoài. Vậy nên bạn càng muốn nắm chặt lấy nó thì nó lại càng rời xa bạn nhanh hơn.

Cuộc đời, xem nhẹ nhìn thấu được bao nhiêu thì nỗi đau rời xa bạn bấy nhiêu.

Ai nấy đều sợ mình không tỉnh táo và đều hy vọng tâm mình sáng như gương.

Khi bạn vì địa vị cao thấp mà bày mưu tranh giành, chi bằng hãy đi đến lò hỏa táng xem thử. Đối mặt với một đống tro than có nhiều tia lửa, bạn còn có điều gì không thể buông bỏ, không thể nghĩ thoáng nữa chứ?

Kỳ thực, giới tu luyện xưa nay đều cho rằng, cả đời của một người thực sự giống như một giấc mộng ảo. Sinh mệnh luân hồi, nguyên thần bất diệt, đời người bất quá cũng chỉ mấy chục năm, công danh nhiều hay ít thì cũng chỉ như mây khói, chẳng mấy chốc lại lướt qua. Vậy thì việc tranh đấu vô tận, chấp trước và phiền não ngoài việc tạo nghiệp, làm tổn thương thân thể ra thì đâu có thể thay đổi được mệnh trời?

Ở trong vòng tuần hoàn luân hồi của sinh mệnh ấy, chỉ có “đức” và “nghiệp lực” là hai loại vật chất mà đời đời kiếp kiếp đi theo nguyên thần mà thôi. Cũng chính vì lý do này mà văn hóa truyền thống luôn nhấn mạnh vào việc làm người phải “thuận theo tự nhiên”, “tùy kỳ tự nhiên”, “kính trời hiểu mệnh”!

Tác giả:

Tin nên đọc