"Ngọc lành có vết, việc đời đa đoan", hỏi sao con người cứ mãi chấp mê bất ngộ?

( PHUNUTODAY ) - Cuộc sống này vốn không khổ, con người thấy mình khổ vì còn mang nặng tham-sân-si và cứ mãi chấp mê bất ngộ.

Đời người dẫu không hoàn mỹ, thì hãy cứ cười ung dung

Dẫu có khổ hơn nữa, thì hãy dùng nụ cười của ngày hôm nay mà ngâm nó thành một đoạn ký ức ung dung. Dẫu có mệt mỏi hơn nữa, thì hãy dùng lãng quên để vượt qua muôn đạo hồng trần, khiến tâm ta không mảy may biến động.

Quen biết một người, phải dựa vào duyên phận; hiểu rõ một người, phải dựa trên sự nhẫn nại; chinh phục một người, phải dựa vào trí huệ; chung sống với một người, ắt phải dựa vào lòng bao dung.

Cuộc đời vốn đã không hoàn mỹ, vậy nên hãy dùng một trái tim bình thản để xem xét mọi vật xung quanh. Đời người, sống được chính là một loại tâm tình, chỉ mong chúng ta ngày ngày vui vẻ.

Chúng ta không phải là những con người hoàn mỹ, nhưng chúng ta đều ao ước sự hoàn mỹ. Những lúc cô đơn, chúng ta khích lệ bản thân mình, nỗ lực không ngừng sẽ có được thành tựu. Những lúc chỉ có một mình, chúng ta khuyên bảo bản thân, theo đuổi mới có thể có được thu hoạch. Có vậy, những lúc ngã lòng, chúng ta sẽ không từ bỏ; những lúc đắc ý, chúng ta sẽ không kiêu ngạo ngang tàng.

Sinh – lão – bệnh – tử vốn là lẽ tự nhiên ở chốn nhân gian

Sinh – lão – bệnh – tử vốn là lẽ tự nhiên ở chốn nhân gian. Người ta có sinh thì phải có tử. Kẻ tin rằng sinh tử là nhờ dược phương thì chỉ là chuyện khôi hài chẳng khác nào câu chuyện kể trên. Người ta muốn dưỡng sinh, hưởng thọ ích thì phải tu nhân tích đức, hành thiện, hơn nữa còn cần phải tu luyện trong một pháp môn nào đó mới đắc được. Tuy nhiên vào thời đại hiện nay đạo đức con người đã và đang trượt dốc mỗi ngày, loài người đang đối mặt với những thảm hoạ do chính mình tạo ra.

Ngày nay nếu một người có mong muốn được trường thọ, hưởng phúc dài lâu mà không gặp được Chính Pháp thì cũng chẳng khác nào “mò kim đáy biển”. Có những điều khi đề cập đến dường như xa tận chân trời mà kỳ thực lại gần ngay trước mắt. “Vàng luôn ở quanh ta”, chỉ có điều ta có nhận ra vật báu hay không và có tự cho mình một cơ hội trân quý hay không?

Cuộc đời là một chuỗi những sự lựa chọn. Cơ duyên do Trời định, song cơ hội là do tự mình tạo ra. Có người nói: “Đời còn dài, cơ hội còn nhiều” điều đó tuy không thể phủ nhận nhưng ta nên biết một điều rằng: Cơ hội không gõ cửa nhà ai hai lần, và nếu như hôm nay cơ hội đang gõ cửa nhà bạn thì liệu bạn có đủ lý trí, đủ dũng cảm mà nắm bắt lấy hay không?

Bạn có sẵn sàng buông bỏ tất cả những điều xấu xa trong con người mình? Bạn có đủ dũng khí để gác lại những oán, hận, tình, sầu, thị phi, thành bại để hòa mình vào thế giới mới, nơi đạo đức thăng hoa, nội tâm được tu dưỡng, nơi người người đều tin tưởng rằng Chân – Thiện – Nhẫn là chân lý vĩnh hằng? Và nếu hôm nay chúng ta có một sự lựa chọn đúng đắn thì chắc chắn ngày mai chúng ta sẽ không bao giờ phải hối tiếc.

Đời người, có được một tri kỷ là thấy đủ lắm rồi

Hãy để tâm hồn của bản thân có một ao hồ thuần tịnh, những lúc mệt mỏi thì hãy chèo thuyền du ngoạn trên mặt hồ, gột sạch những tổn thương do bụi trần mang đến.

Có được một người bạn thân, tài sản không phải bạn thân một đời của người ta, nhưng người bạn thân có những lúc lại là tài sản một đời của bạn. Mỗi người chúng ta đều mong có được bạn bè, người không có bạn bè thật đáng thương mà cũng đáng buồn. Có một người bạn thân cũng thật rất khó, bạn bè thật sự không nằm ở con số mà nằm ở tình thâm, như câu nói “đời người có được một tri kỷ đã thấy đủ lắm rồi”, “quân tử chi giao nhạt như nước”, hẳn là đạo lý này chăng?

Tác giả:

Tin nên đọc