Nhục nhã khi biết tôi đồng ý cặp kè với sếp già lắm tiền nhiều của, chồng vui ra mặt

( PHUNUTODAY ) - Anh nói với tôi, có còn gì để mất nữa đâu, tôi đồng ý đi chơi với ông ta vừa có tiền mang về, vẹn cả đôi đường.

Cưới nhau 5 năm, tôi chưa bao giờ được hưởng trọn vẹn hạnh phúc vợ chồng, bởi người đàn ông mà tôi yêu thương, trao gửi lại là người tồi tệ vô cùng, điều mà lúc cưới về tôi mới nhận ra.

Ngày trước lúc theo đuổi tôi, anh lúc nào cũng tỏ ra rất tốt, rất quan tâm, chu đáo, cũng chính vì thế nên tôi nhận lời yêu rồi làm vợ. Cưới nhau về chẳng bao lâu, tôi nhận ra bộ mặt thật của chồng. Anh không phải là người có năng lực, vì thế công việc lúc nào cũng trì trệ, đi làm bao nhiêu năm lương vẫn chỉ ngang tôi mới ra trường, đã thế anh lại hay bất mãn, lúc nào cũng nghĩ mình tài giỏi giang không được trọng, rồi nhìn đâu anh cũng thấy người khác đì mình, dù sống với anh, tôi phần nào hiểu con người của chồng.

Đã thế chồng tôi còn có thói lô đề, cờ bạc. Mỗi ngày anh có khi vài ba trăm, được thì cả làng biết, nhưng không được thì anh cũng ỉm đi. Được chừng nửa năm đầu chồng còn đưa lương cho tôi, sau đó thì không bao giờ nữa. Tôi phải tự chi trả mọi thứ bằng lương của mình, bao gồm cả việc biếu nội hàng tháng. Xin nói thêm là tôi biếu nội nhưng không biếu ngoại, chỉ vì muốn giữ mối quan hệ tốt với mẹ chồng.

Thế nhưng chồng ngày càng một quá ra, nhất là sau khi tôi sinh con đầu lòng, kinh tế càng eo hẹp hơn bởi tôi không đi làm được nữa, chi tiêu phụ thuộc hoàn toàn vào khoản tiền tiết kiệm được từ trước. Chồng tôi đi tối ngày như thế, cả ngày có khi không ngó con một lần, tôi không biết đời này có người bố nào như chồng tôi không, con tròn tháng tuổi mà bố bế được đúng 2 lần, đấy là còn do tôi nhờ chứ chẳng phải tự nguyện gì.

Con tôi không được khỏe, cháu rất hay ốm vặt, rồi viêm phổi, viêm phế quản, suốt ngày nằm viện. Thời gian từ lúc con ra đời đến gần 3 tuổi, tôi không đếm nổi bao đêm thức trắng để trông con. Tôi không có ai gửi con, đưa con đi lớp thì không yên lòng bởi con nhỏ quá, lại hay ốm nên đành phải nghỉ hẳn việc, ở nhà, thời điểm này tôi tập tọe buôn bán thêm trên mạng nhưng chẳng lãi lời được bao nhiêu. Cũng may thời gian đó chồng có vẻ tu chí hơn, đưa lương cho tôi cầm để nuôi con.

Hôm nhà có việc, chồng tôi mời sếp với đồng nghiệp về nhà ăn uống. Đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp sếp của chồng. Thấy kể ông ly dị vợ đã lâu, ngoài 60 tuổi, giàu có nhưng đang sống một mình, con cái cũng thành đạt cả rồi. Tôi chào chú nhưng ông ta có vẻ không hài lòng, chồng tôi nháy bảo sếp thích gọi là anh, từ lúc tôi gọi thế sếp chồng có vẻ vui hơn hẳn.

Bẵng đi một thời gian, chồng nói với tôi công việc của anh giờ khó khăn lắm, lại đang cắt giảm nhân sự. Tôi nghe thế cũng hoảng, vì giờ chồng mà nghỉ thì chúng tôi không biết sống bằng gì, mà năng lực của anh thế nào thì tôi rõ.

Sau đó không lâu, tôi thấy chồng không đi làm nữa, tôi hỏi thì anh nói anh sắp nghỉ rồi. Thời gian vợ chồng cứ trục trặc, cãi vã suốt vì tiền chẳng có. Cuối cùng, một đêm chồng rủ rỉ với tôi, bảo sếp anh nói rất thích tôi, nếu tôi đồng ý đi chơi với ông ta một chuyến thì anh sẽ được quay về làm, bản thân tôi cũng sẽ được sắp xếp một vị trí trong công ty.

Tôi nghe chồng nói thì sốc vô cùng, tất nhiên tôi không đồng ý, thế nhưng chồng thái độ, anh chửi bới tôi là đồ ăn bám, "hãm tài", lấy tôi về anh ngày càng thụt lùi, người ta lấy vợ thì nở mày nở mặt, anh lấy vợ thì chết dậm chết dụi. Tôi ức lắm. Đúng thời điểm đó thì con tôi ốm nặng, vì chán nản, thất vọng. Tôi đồng ý đi chơi với sếp anh, lúc đó trong đầu đã nghĩ khi có tiền cho con rồi, có việc làm rồi tôi sẽ làm đơn ly hôn ngay.

Chồng thấy tôi đồng ý thì vui mừng ra mặt. Tôi thấy xót xa vô cùng. Thật không ngờ người chồng đầu ấp tay gối bao năm với tôi lại sẵn sàng đánh đổi vợ mình để có công việc, có tiền. Kiếp này, coi như tôi mù mắt chọn nhầm chồng rồi...

Tác giả: Thạch Thảo