Phật dạy họa tại miệng mà ra nếu mắc phải khẩu nghiệp cả đời trả không hết

( PHUNUTODAY ) - Mỗi lời Phật dạy là một bài học cuộc sống quý báu. Hãy cùng đọc, cùng ngẫm những chân lý cuộc đời vô cùng sâu sắc dưới đây nhé!

Từ xa xưa dân gian có câu “Khẩu xà tâm Phật” là sai hoàn toàn, Phật chẳng bao giờ nói lời độc ác, hại người, là tính cách các con dùng để tả Rắn. Bởi mỗi người có cách nói thương khác nhau, có cách biểu hiện Từ Bi khác nhau. Như hạnh sai biệt của các Bồ Tát, thị hiện là Phán quan cũng xét xử công minh, khó có thể gọi là Ác tướng.

“Tôi nguyện không nói lỗi lầm của những người khác”, đây là một trong những lời nguyện của Bồ Tát. Theo nhà Phật thì bất cứ ai cũng có câu chuyện của riêng mình, nếu bạn chưa thực sự hiểu thì tốt nhất chớ nên đánh giá. Cũng giống như vậy, bạn sống đừng quá bận tâm khi ai đó nói xấu mình. Nói lời vô ích thì càng nói càng lãng phí thời gian.

Với bất cứ ai thì lói lời ác nghiệt khiến người khác tổn thương, càng nói nhiều lại càng hại mình hại người. Còn nói lời xấu xa sau lưng người khác thì càng nói, bạn càng khiến mọi người xa lánh mình. “Nhân chi sơ, tính bản thiện”, mỗi con người ta sinh ra đã có phần thiện trong mình, nên đối đãi với người bằng tấm lòng thiện lương, mỗi lời thiện có thể “ấm 3 đông” chính là vậy.

“Học ăn học nói, học gói học mở”, đó là câu người xưa đã dạy, mỗi người chúng ta phải biết cách để kiểm soát lời nói của mình. Do đó, khi nói chuyện với người khác, chớ nên để chủ đề cuộc nói chuyện biến thành cuộc nói xấu, đấu tố người không có mặt ở đó. Bởi ở đời luôn có luật Nhân – Quả, vì vậy đừng nói xấu hay làm chuyện hại người, chính bạn chứ không phải ai khác sẽ phải gánh nghiệp của mình.

Bạn nên nhớ khi ta đang nói xấu người khác chính là ta đang tạo tác nhân cho người khác nói xấu mình. Nói xấu người khác cũng chính là bỏ lỡ cơ hội để yêu thương, đừng để mình có cách nói chuyện khiến khẩu nghiệp chất chồng.

Bên cạnh đó Đức phật cũng dạy đừng buông lời ngông cuồng cũng chính là ta tự mình đi lạc vào trong màn sương mù mờ ảo nhưng chẳng thể tìm thấy phương hướng cho mình. Lớp sương mù ấy là những tiếng tung hô, ca ngợi của người khác, cũng có thể chính là lời tự đắc của bản thân ta, song nó đều để lại hậu quả khôn lường.

Tác giả: Ngọc Lê