Sinh ra tay trắng - lìa đời trắng tay, đến cuối tuổi 40, rồi tôi cũng nhận ra thứ NGHÈO NÀN nhất trên đời

( PHUNUTODAY ) - "40 năm cuộc đời tôi chỉ nhận ra sinh ra tay trắng, chết đi cũng trắng tay, rốt cuộc tiền tài mới là thứ nghèo nàn nhất."

  • Trên cộng đồng của những người đang độ tuổi trung niên bỗng xuất hiện một câu hỏi nổi bật: "Bạn đã có gì trong tay khi bước vào tuổi 40?"

Câu hỏi này nhanh chóng thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong độ tuổi từ cuối 30 đến đầu 50. Hàng loạt câu trả lời được đưa ra như sau:

"Tôi 39 tuổi, đã có vợ, con trai 3 tuổi, không có nhà, một ô tô vẫn đang trả góp, lương tháng 13 triệu đồng, không biết phải nói gì nữa."

"Tôi 49 tuổi, có một căn hộ 3 phòng, một đứa con gái năm nay thi đại học, đầu tư lỗ vốn đang nợ người ta 500 triệu đồng, trong người đang có 4 loại bệnh khác nhau, tôi không biết mình còn có thể kiên trì cho đến khi nào nữa."

"40 năm cuộc đời tôi chỉ nhận ra sinh ra tay trắng, chết đi cũng trắng tay, rốt cuộc tiền tài mới là thứ nghèo nàn nhất."

"Bỗng nhiên nhìn lại quá khứ, muốn có được sự nhiệt huyết và dũng cảm tiến tới ước mơ như 10 năm trước mà sao xa vời như trăng trong nước, hoa trong gương. Nản chí quá."

Có người từng nói: "Khi mỗi người đến với thế giới này đều phải cõng trên lưng một chiếc giỏ. Mỗi một bước chân chúng ta tiến về phía trước, chúng ta sẽ nhặt của thế giới một thứ gì đó và bỏ vào giỏ, vì thế mới có cảm giác càng lúc càng mệt. 

Nếu ông nhặt quá nhiều mà không thể bỏ bớt để bước tiếp thì sinh mệnh của ông cuối cùng sẽ không kham hết được."

Khi đã đến độ tuổi nhất định, trải qua những giai đoạn nhất định, chúng ta có thể nhận ra rằng: Nhân sinh vốn dĩ không khổ, con người cảm thấy khổ sở là bởi dục vọng quá nhiều; nhân tâm vốn dĩ không mệt, con người cảm thấy mệt là bởi đòi hỏi, cầu kiếm quá nhiều.

Năm tháng trôi đi mới biết được sự mãnh liệt của thời gian, đến một độ tuổi nào đó, chúng ta không thể không thừa nhận sức mạnh ghê gớm của "lực hút trái đất".

Độ tuổi trung niên, cánh cửa chính thức báo hiệu chúng ta đã không còn trẻ trung, bắt đầu tiến tới già hóa nhưng vẫn còn quá sớm để ra đi. Con cái đã có nhưng chưa đủ trưởng thành để yên tâm.

Kinh nghiệm sự nghiệp đã có nhưng chưa chắc đã ổn định. Cơ thể chưa gục ngã nhưng cũng bắt đầu còng lưng mỏi gối.

Mọi thứ đều ở lưng chừng, cả cuộc đời, sức khỏe, sự nghiệp và gia đình. Đó cũng là thời điểm chúng ta dễ dàng cảm nhận sự bất lực và cay đắng nhất. Ở độ tuổi trung niên, nỗi lo đáng sợ nhất không còn là tiền bạc mà chính là sợ mất ổn định.

Có đủ can đảm để bắt đầu lại một lần nữa?

Thực tế luôn luôn khắc nghiệt và mọi thứ lại càng tàn khốc hơn khi bạn vấp ngã ở độ tuổi trung niên. Ngã trên đường nhựa, xương cốt bạn không còn đủ chắc khỏe để tự phục hồi.

Ngã trên đường đời, nhiệt huyết và can đảm bạn không còn đủ để dũng cảm bắt đầu lại mọi thứ. Khi đã bước nửa chân vào giai đoạn gần đất xa trời, bạn đã không còn đủ sức gánh chịu áp lực cuộc sống, kỳ vọng từ cha mẹ, khao khát của vợ con và ánh mắt của xã hội.

Bạn dễ dàng cảm thấy hoang mang trước sự thăng trầm của cuộc đời, nhưng ngay cả thế, việc phải làm vẫn là cố gượng dậy chống đỡ gia đình bằng bộ xương cốt gầy yếu, khó khăn đến mấy cũng phải tiếp tục tiến lên.

Suy cho cùng, cuộc đời mỗi người chỉ đong đầy trong khoảng mấy mươi năm mà thôi

Năm 20 tuổi, chúng ta có sức khỏe nhưng lại không có tiền và thiếu kinh nghiệm để đạt được những thứ mình mơ ước. Đến già 40-50 tuổi, gần như có mọi thứ trong tay, cuộc sống viên mãn thì thời gian chẳng còn lại bao nhiêu để hưởng thụ thành quả. Nếu ai không gặp may mắn như bị bệnh tật, tai nạn… thì cuộc sống sung sướng, an nhàn còn bị chấm dứt nhanh chóng hơn. Thậm chí, nhiều người chưa kịp nhìn thấy tuổi trẻ của mình.

Đã sinh ra trong cõi người ai chẳng phải có một mục đích sống. Có người lấy tiền, nhà lầu, xe hơi, vàng bạc đầy nhà làm thước đo thành công. Có người phấn đấu cả đời, kèn cựa người này, chơi xấu người kia để ngồi lên chiếc ghế danh vọng làm “ông này bà nọ”.

Nhưng cũng có người cả đời chỉ muốn sống bình yêu bên người mình yêu thương và họ được tận hưởng cuộc sống an nhàn từ rất sớm. Quan điểm của họ là: Chết không mang tiền theo được, vì vậy làm bao nhiêu cứ tiêu bấy nhiêu, tiền sẽ tự về. Nhưng thật buồn, thời đại này lại rất hiếm người biết “tự hưởng thụ” như vậy.

Thực tế là, nhà cao đến đâu, đất đai rộng đến đâu, giàu có đến bao nhiêu thì khi sống chúng ta cũng chỉ cần một chỗ để ngủ và chết đi thì cần một chỗ đặt quan tài. Chúng ta có đủ tiền mua những bữa sơn hào hải vị sang trọng thì mỗi bữa cũng chỉ ăn được từng ấy. Còn khi chết đi, người sống có thết đãi bao nhiêu của ngon vật là thì cũng ta cũng đâu có cách gì "ăn" nổi.

Tác giả:

Tin nên đọc