Tàu đắm, chồng bỏ lại vợ 1 mình thoát thân và cái kết bất ngờ sau 30 năm

( PHUNUTODAY ) - Trên đời, thiện - ác, tốt - xấu chưa hẳn đã rạch ròi, phân minh, nhiều khi ta chỉ có thể dùng trái tim để cảm nhận mà thôi.

Có một chiếc tàu lớn đang trên đường chở du khách ra biển tham quan thì gặp nạn. Trên tàu đó có một cặp vợ chồng, khó khăn lắm họ mới đến gần được chiếc thuyền cứu sinh.

Nhưng tiếc thay, trên thuyền cứu sinh khi đó chỉ còn duy nhất một chỗ ngồi. Và không do dự quá lâu, người chồng quyết định đẩy vợ lại phía sau, còn mình nhảy xuống thuyền cứu sinh trở về đất liền.

Người vự đứng trên chiếc tàu lớn đang chìm dần, cố hết sức hét lên một câu...

Nói đến đây, thầy giáo dừng lại hỏi học sinh: "Các em đoán xem, người phụ nữ đã hét lên câu gì với chồng của cô ấy?"

Các nhóm học sinh tỏ ra khá bực tức, nhiều em đồng thanh trả lời: "Tôi hận anh, tôi có mắt mà như mù!"

Khi đó, thầy giáo chú ý đến một học sinh nãy giờ ngồi im không nói gì. Thầy liền nhắc lại câu hỏi với chính em học sinh đó và nhận được câu trả lời: "Thưa thầy, em nghĩ rằng người phụ nữ đó đã hét lên rằng: Hãy chăm sóc con của chúng ta thật tốt!"

Thầy giáo kinh ngạc hỏi: "Em nghe câu chuyện này rồi phải không?"

Em học sinh lắc đầu: "Không ạ. Nhưng trước khi mẹ em bệnh nặng qua đời đã nói với bố em như vậy ạ!"

Thầy giáo cảm động nói: "Đáp án chính xác."

Chiếc thuyền chìm dần phía sau lưng, người đàn ông đem theo nỗi đauu tột cùng trở về nhà, nuôi các con khôn lớn trưởng thành.

Nhiều năm sau, người đàn ông lâm bệnh qua đời. Con gái ông trong lúc sắp xếp lại di vật của bố đã phát hiện cuốn nhật ký của ông.

Thì ra, khi bố và mẹ cô đi thuyền ra biển chơi là lúc mẹ cô đã bệnh nặng không thể cứu chữa. Vào thời khắc sinh tử, bố cô đã quyết định chọn cơ hội sống sót cho mình.

Trong nhật ký, ông viết: "Tôi đã rất muốn cùng mình cùng chìm xuống đáy biển nhưng tôi không thể. Vì con gái, tôi chỉ có thể để mình một mình an giấc dài dưới đáy biển sâu."

Một câu chuyện khác để bạn suy ngẫm về lẽ thiện, ác trên đời:

Một hôm, có người bạn hỏi tôi rằng: “Nếu anh biết một người phụ nữ đang mang thai, đã từng sinh ra 8 đứa con, trong đó 3 đứa bị điếc, 2 đứa mù, 1 đứa thiểu năng trí tuệ, mà người phụ nữ này chính mình lại mang bệnh giang mai, anh có đề nghị cô ấy phá thai không?”.

Tôi vừa định trả lời, thì người bạn lại ngăn lại, tiếp tục hỏi tôi vấn đề thứ 2. “Bây giờ, giả sử như anh được bầu chọn lãnh đạo, và phiếu bầu của anh đóng vai trò rất then chốt. Anh sẽ chọn ai trong những ứng cử viên này: 

Ứng cử viên thứ nhất: Người này thường qua lại với những chính trị gia gian xảo, luôn tin vào thuật chiêm tinh. Ông ta có tới 2 người tình, cũng là một người nghiện thuốc lá nặng, mỗi ngày thường uống 8 -10 ly rượu Martin. 

Ứng cử viên thứ hai: Người này từng bị đuổi việc hai lần, thường ngủ nướng đến trưa. Hồi còn học đại học, ông ta đã từng hút thuốc phiện, và mỗi tối nhâm nhi ít nhất một lít rượu Whisky. 

Ứng cử viên thứ ba: Người này là một anh hùng trong chiến đấu, thường có thói quen ăn chay, không bao giờ hút thuốc và thỉnh thoảng mới uống rượu, có uống bia nhưng uống không nhiều. Thời thanh niên chưa từng làm gì phạm pháp. 

Trong 3 người này, anh sẽ chọn ai?”.  Tôi viết câu trả lời trên giấy, và sau đó người bạn cho biết: “Ứng viên thứ nhất là Franklin D. Roosevelt, vị Tổng thống Mỹ từng đảm nhận 4 nhiệm kỳ liên tiếp. Người thứ hai là Winston Churchill, vị Thủ tướng nổi tiếng và tài ba nhất trong lịch sử nước Anh. Còn người thứ ba là Adolf Hitler, lãnh tụ phát xít Đức đã cướp đi sinh mạng của hàng chục triệu người dân vô tội”.  Tôi nghe xong đáp án mà quá đỗi ngạc nhiên, đây quả là điều mà tôi chưa từng nghĩ đến. Người bạn hỏi tôi rằng có phải tôi đã lựa chọn phương án là Hitler không? Tôi nói rằng đúng như vậy. Người bạn lại nói: “Vậy chắc rằng anh đã lựa chọn phương án khuyên người phụ nữ kia phá thai rồi đúng không?”.  Tôi nói: “Vấn đề này đâu cần phải nghĩ nhiều, chúng ta đều biết rằng đứa trẻ sinh ra nhất định sẽ mang theo dị tật. Tôi khuyên rằng nên phá bỏ cái thai đó”. Người bạn nói cho tôi biết: “Nếu như làm như vậy, thì trên đời này sẽ không thể xuất hiện một Beethoven lừng lẫy. Bởi vì bà ấy chính là mẹ của thiên tài âm nhạc Beethoven”.  Cuộc đời chính là như vậy, có những điều rõ ràng ở trước mắt nhưng chưa chắc đã là sự thật, vẻ bề ngoài chính là thứ có thể khiến ta dễ mất đi phương hướng nhất. Cho nên, muốn nhìn thấu được sự đời, nhất định phải nhìn bằng con mắt khác

Tác giả:

Tin nên đọc