Isidor được sinh ra tại Otterberg, Rhenish Bavaria, Đức vào ngày 6/2/1845. Sau đó, ông cùng gia đình di cư đến Geogia và cuối cùng là New York, Mỹ nơi ông được bà Amanda giới thiệu với Ida. Người ta kể lại rằng, họ thường gặp gỡ, trò chuyện và rất thân thiện với những người xung quanh, như bao cặp đôi yêu nhau bình thường khác. Đó là một sự khác biệt hiếm có trong những tình yêu quý tộc của những gia đình giàu có. Họ tương đầu và ý hợp đến nỗi chỉ sau một thời gian ngắn hẹn hò, họ đã quyết định tiến đến hôn nhân gắn bó với nhau cả cuộc đời. Năm đó, ông Isidor 26 tuổi và bà Ida 22 tuổi. Một đám cưới tuyệt vời đã diễn ra. Họ có với nhau 6 người con và một cuộc sống gia đình hạnh phúc.
Ông Ida là chủ sở hữu của chuỗi cửa hàng tạp hóa Macys nổi tiếng của Mỹ, ông đồng thời cũng là một trong những thành viên thuộc Hạ viện Mỹ, khối tài sản của ông biến ông trở thành người giàu thứ 2 của nước Mỹ. Vợ chồng ông bà Ida được biết đến là cặp đôi quyền lực trong giới quý tộc của nước Mỹ thời bấy giờ.
Sau chuyến du lịch châu Âu mà chủ yếu ở miền Nam nước Pháp, ông Isidor và bà Ida đã sẵn sàng có mặt trên con tàu huyền thoại Titanic để trở về ngôi nhà bên nước Mỹ sôi động, nơi những công việc bộn bề và hàng tá giấy tờ vẫn đang đợi chữ ký của ông Isidor. Vậy nhưng, có lẽ từ ngày ông rời ngôi nhà và công việc, ông và vợ của mình đã không hề biết rằng đó là lần cuối cùng họ nhìn thấy nước Mỹ thân yêu.
Paul Kurzman, cháu trai thuộc dòng tộc Strauss, đồng thời cũng là một thành viên thuộc Hội Lịch Sử Strauss kể lại rằng, vào đêm khi Titanic gặp chuyện một người sĩ quan đã đến đề nghị bà Ida khi đó đang mặc một chiếc áo lông đứng trên boong tàu, mời bà lên thuyền cứu hộ. Bà nhận lời và bước lên thuyền. Người sĩ quan tiếp tục bước đến phía chồng bà và đề nghị ông bước lên thuyền, nhưng ông Isidor đáp lại: “Tôi sẽ không lên thuyền cứu hộ nếu không thấy tất cả phụ nữ và trẻ em ở đây đều có cơ hội trốn thoát”. Người sỹ quan nói với ông Isidor lúc đó rằng: “Không, tôi biết rằng tất cả mọi người ở đây sẽ không một ai phản đối ông bước lên thuyền cứu hộ đâu”.
Nhưng ông Isidor vẫn quyết định ở lại trên boong tàu. Lúc đó, bà Ida bước ra khỏi thuyền cứu hộ và tiến lại chỗ chồng mình và quả quyết rằng: “Chúng ta cùng nhau sống 40 năm thật tuyệt vời bên 6 đứa con xinh đẹp. Nếu anh không muốn lên thuyền, em cũng sẽ không đi”.
Ông Isidor đã cố gắng thuyết phục vợ mình nên lên thuyền cùng với những người phụ nữ khác, nhưng bà quả quyết từ chối: “Bao nhiêu năm qua, anh đi đâu là em theo đến đó, em sẽ cùng anh đi đến bất cứ nơi nào mà anh muốn đi”.
Cởi chiếc áo lông của mình đưa cho cô giúp việc Ellen Bird và nói rằng: “Tôi không cần đến nó nữa. Cô hãy cầm lấy khi lên xuồng cứu hộ, nó sẽ giúp cô sống sót cho đến khi được giải cứu”.
Quãng thời gian ông Isidor sống cùng với vợ mình đủ lâu để ông hiểu rằng, dù giờ đây, ông có nói bất cứ điều gì câu trả lời của vợ mình cũng vẫn sẽ là không, ông ôm lấy người vợ thân yêu. Sau đó, một làn sóng biển dâng cao ập xuống và cuốn trôi đôi vợ chồng đi, đó cũng là lần cuối cùng người ta nhìn thấy đôi vợ chồng ngài tỷ phú.
Ngày 12/5, hơn 6.000 người đã tham dự lễ tưởng niệm của ông bà Ida và Isidor tại Carnegie Hall. Tại nghĩa trang Bronx, người ta xây một tượng đài bên trên có khắc dòng chữ: “Tình yêu không thể chìm dẫu có nhiều nước biển hơn nữa”.
105 năm đã trôi qua, con tàu Titanic đã nằm im lìm dưới đáy Đại Tây Dương, ngủ một giấc thật dài nhưng hậu thế vẫn luôn nhắc về nó - một thảm kịch của nhân loại, một nỗi đau không nguôi ngoai qua nhiều thế hệ. 2,224 hành khách trên con tàu đó, biết bao người là các cặp đôi, vợ chồng, tri kỷ. Và có lẽ, trong khoảnh khắc ranh giới cái sống và cái chết cận kề, chuyện tình của bất cứ ai cũng đều đáng quý, thiêng liêng cả.
Không biết ai là người sướng khổ; những người được chết cùng nhau hay các cặp đôi sống sót trở về với vết sẹo tinh thần dai dẳng qua năm tháng?
Tác giả: