Bày tỏ niềm tin vào con:
“Bố/mẹ tin tưởng con!”.
“Bố/mẹ tin vào con!”.
“Bố/mẹ tôn trọng quyết định của con”.
“Điều đó sẽ không dễ dàng, nhưng mẹ chắc chắn con sẽ thực hiện”.
“Con đang làm tất cả mọi thứ”.
“Con hiểu điều này rất chính xác!”.
“Làm thế nào mà con làm việc này đạt kết quả tốt như vậy?”.
“Con đã thành công rồi, nói bí quyết cho bố/mẹ nghe nào?”.
“Con có thể làm điều đó tốt hơn bố/mẹ”.
“Con đã làm tốt hơn bố/mẹ rồi đấy!”.
Khi con gặp khó khăn:
“Bố/mẹ chứng kiến rất nhiều việc con đã làm, chỉ là thiếu may mắn một chút thôi”.
“Mọi thứ sẽ tốt thôi con yêu ạ!”.
“Mẹ có thể nhìn thấy những cố gắng của con”.
“Con đã làm việc rất chăm chỉ và con xứng đáng được hưởng thành quả như ý!”.
“Con đã có tiến bộ vượt bậc!”.
“Bố/mẹ thấy con đã rất chú tâm vào công việc này”.
“Mẹ có thể hình dung con đã bỏ rất nhiều công sức để đạt được điều này”.
“Con đã phải làm việc rất chăm chỉ để có được kết quả như vậy!”.
“Nỗ lực của con sẽ được đền đáp!”.
Đây là câu nói của bố mẹ khiến tâm lý con cái tổn thương nặng nề
Dưới đây là một bài viết của chị Thu Hà - tác giả cuốn sách "Con nghĩ đi mẹ không biết" được đăng tải trên báo Hoa học trò từ năm 2011. Và cách đây ít ngày, chị đăng tải lại bài viết này trên trang cá nhân và nó đã tạo nên một sức hút mạnh mẽ đối với nhiều người đọc.
Bài viết hiện nhận được gần 35 nghìn lượt like, 22 nghìn lượt chia sẻ và hàng nghìn bình luận tâm sự, sẻ chia đầy đau đớn của người đọc.
Chị Hà tâm sự rằng trong số hơn 3 nghìn lượt bình luận, nhiều cái chị không dám đọc hết, đọc là khóc: "Nhiều vậy có nghĩa là vết thương dày lắm, và còn đau lắm: "Mẹ chửi mình sau này chỉ làm đĩ thôi", "mẹ ân hận vì đã không giết mình chết đi!".
"Bố mình đánh cho dập mặt xuống đất, bố lấy chân dí đầu mình xuống mà chửi, mà đay nghiến". "Bố trói ngược lên xà nhà, đánh con tới mức con đi tiêu đi tiểu tại chỗ luôn"...
Những câu nói mà theo năm tháng sẽ khiến con mình luôn sống trong nỗi đau lớn...
Dưới đây là bài viết của chị Thu Hà:
"Mày là đứa dốt nát, lười biếng, khốn nạn". "Mày làm tao xấu hổ, tao nhục nhã", "tất cả bất hạnh của tao là tại mày!"…
Bạn đã bao giờ bị bố mẹ phủ nhận: "Loại mày thì làm được cái gì!"?.
Bạn đã bao giờ từng bị đổ tội: "Tất cả là tại mày, mọi chuyện đều do mày, biết thế đẻ ra tao bóp mũi mày luôn cho xong"?.
Bạn đã bao giờ bị từ chối: "Mày không phải con tao. Họ nhà tao không sản sinh ra cái loại như mày"?.
Bạn đã bao giờ bị áp đặt: "Trẻ con không được cãi, người lớn nói sai cũng là đúng, im mồm mà nghe!".
Có bao giờ không?
Và bạn còn đau không?....
Tôi gọi đó là những lời nói sát thương hơn dao chém.
Tôi biết nhiều bạn đang sống trong những ngôi nhà khang trang, nhìn ngoài tưởng rất ấm êm, nhưng đã từng trầm cảm, cắt cổ tay, uống thuốc ngủ và bỏ nhà đi bụi. Nhiều bạn thú nhận mình cực kỳ đau đớn, và luôn cảm thấy sự tồn tại của mình là thừa thãi...
Có bạn gái học giỏi, luôn nằm trong top 5 của lớp mà ngày nào cũng bị mẹ mắng "Mày chết đi đâu thì chết. Tao nói cho mày biết là tao nhục vì có đứa con như mày chứ chẳng hãnh diện gì đâu".
Bạn ấy vừa kể vừa khóc: : "Ước gì mình có phép thần thông, có thể xóa sạch ký ức. Lẽ ra mẹ tớ đừng sinh ra tớ còn hơn."
Tôi cũng thế, tôi rất sợ những trận đánh mắng của bố mẹ.
Trong con hẻm nhà tôi cũng có bà mẹ cứ dạy con học là cả khu nghe chửi bới, chì chiết. Tôi cũng gặp một bạn gái bị trầm cảm, sau mỗi lần bị bố chửi lại đóng cửa phòng tự đập phá, xé thú bông, sách vở....
Bác sỹ tâm lý phải khuyên sống tách bố mẹ ra một thời gian thì may ra mới ổn được, và cuối cùng bạn ấy phải đi học nội trú với rất nhiều thương tổn trong tim.
Tôi sợ nhất là lúc nào cũng bị so sánh với bạn bè: "Mày học không giỏi bằng con abc, không lanh lẹ như con xyz". "Tao cho mày ăn cơm mà sao mày ngu thế.
Nhìn con abc thằng xyz kia, nó cũng ăn cơm mà sao nó khôn thế hả". Rồi: "Phải chi tao đẻ được đứa con như bé....".. Tủi kinh khủng.
Với quá nhiều khát khao kỳ vọng, bố mẹ không bao giờ thấy thỏa mãn. Bố mẹ luôn muốn hơn nữa, hơn nữa, và hơn nữa. Nhưng giá mà bố mẹ biết rằng: so sánh không bao giờ làm chúng mình giỏi giang hơn, cố gắng hơn.
Nó chỉ làm chúng mình tổn thương, sụt giảm tự tin, nếu có vươn lên thì cũng là vươn lên trong ganh ghét và đố kỵ. Mà đố kỵ là cái làm con người ta khổ nhất trong cuộc đời này!
Sao nhiều trẻ em VN lớn lên thiếu sự tự chủ, thiếu chính kiến nhút nhát, tự ti mặc cảm? Tôi nghĩ, nó xuất phát từ sự áp đặt, cấm đoán và bạo hành khi chúng mình còn nhỏ.
Tác giả: