Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo. Bố mẹ là nông dân. Nhà lại đông con và tôi là con trai cả. Vì vậy tôi chỉ được học hết cấp 2. Sau đó, tôi làm thủ tục đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài.
Lần đi đầu tiên, tôi ký hợp đồng 3 năm. Lúc về, số tiền kiếm được chỉ đủ cho tôi trả nợ ngân hàng và xây căn nhà 2 tầng nho nhỏ cho bố mẹ. Xây nhà xong, tôi lại xoay sở để trở lại nước bạn.
Lần này, tôi kiếm được công việc tốt hơn và chịu khó chắt bóp hơn nên tiền kiếm được cũng khá. 5 năm, tôi đã nắm trong tay hơn 1 tỷ đồng.
Có tiền trong tay, lại thấy bố mẹ đã già, các em còn dại, tôi quyết tâm lấy vợ để chăm sóc bố mẹ và có người cho tôi gửi gắm tâm sự, yêu thương.
Vợ của tôi là người cùng huyện. Em không đẹp sắc nước hương trời, cũng không phải cô gái chân dài nhưng sau dăm lần gặp gỡ, tôi thấy em là người ngoan ngoãn, sống nội tâm và rất có hiếu với bố mẹ nên đã ngỏ lời yêu.
Chúng tôi yêu nhau được 4 tháng thì làm đám cưới. Đám cưới xong, vợ tôi vừa kịp mang bầu thì tôi lại sang xứ người để kiếm thêm chút vốn.
Người ta đi làm như tôi, 1 năm có thể về nước 1, 2 lần để thăm vợ con gia đình nhưng tôi thì không. Tôi muốn tiết kiệm số tiền đi lại đó để gửi vào sổ tiết kiệm cho tương lai sau này.
Ngày vợ tôi đẻ, tôi cũng chỉ đón nhận tin vui từ xa rồi mỉm cười với món quà vô giá mà tôi đang có ở quê nhà. Tôi cố nhủ lòng mình hết 5 năm này, tôi sẽ về quê làm kinh tế và sống bên vợ con, gia đình.
Thế nhưng khi con tôi được tròn 1 tuổi thì ở xứ người, tôi đã mắc một sai lầm lớn. Một người phụ nữ lớn hơn tôi 2 tuổi đã tiếp cận và mê hoặc tôi. Tôi đã tự nhắc nhở bản thân rằng tôi đã có vợ và con ở nhà. Lý trí lúc đó đã không thắng được bản năng nên tôi đã ngoại tình.
Không ngờ, cô gái này cao tay. Sau khi qua lại với tôi, cô ấy đã tìm được facebook của vợ tôi và gửi cho vợ tôi những bức hình nhạy cảm. Vợ tôi gọi điện khóc lóc và yêu cầu tôi về nước ngay lập tức. Tôi không thể sắp xếp để về với em. Tôi chỉ biết nói lời xin lỗi và hứa sẽ từ bỏ cô gái kia.
1 năm sau, tôi nghe tin em cũng ngoại tình. Người đàn ông em gặp là người tình cũ của em. Tuy nhiên hắn ta cũng có vợ nên em đã bị vợ hắn tìm đến đánh ghen.
Ngày xảy ra chuyện đánh ghen, bố mẹ tôi đã điện cho tôi nhưng tôi im lặng. 2 hôm sau, tôi nhắn tin cho em qua mạng xã hội và nói sẽ tha thứ cho hành động sai lầm đó của em, chỉ cần em quay đầu lại. Nhưng em vẫn im lặng.
Thời gian đó, tuy em không kể nhưng tôi biết em đang phải sống trong khổ cực vì bị bố mẹ tôi đay nghiến, ruồng rẫy. Em vẫn sống trọn đạo làm con. Khi mẹ tôi bị ốm nằm viện 10 ngày vì tai nạn, em cũng là người thức đêm thức hôm để chăm sóc mẹ và lo toan cho mẹ. Vì vậy tôi càng có cớ để tha thứ cho em hơn.
Nhiều người cười chê, thậm chí chửi tôi nhu nhược khi không dám bỏ vợ. Nhưng tôi biết trong chuyện này, tôi là kẻ sai trước. Cái sai của em là đáng trách nhưng dù sao em đã sinh cho tôi một đứa con thiên thần. Em cũng là người tận tâm tận lực với bố mẹ, gia đình tôi suốt 5 năm qua.
Đến hạn tôi trở về, nhiều bạn bè lại nói tôi nên bỏ vợ vì họ biết vợ tôi lại tiếp tục cặp kè với những người đàn ông khác. Tôi đã gạt đi. Tôi lặng lặng theo dõi em và đau đớn phát hiện những lời nói của bạn tôi là thật.
Em ngoại tình với 2 người đàn ông và trong 2 tháng, em đi nhà nghỉ tới 5 lần. Tôi nhìn theo bóng em mà chỉ biết câm lặng. Về nhà, tôi nói chuyện riêng với em nhưng em chỉ đáp lại tôi bằng tờ đơn ly hôn.
Tôi biết rằng phụ nữ một khi đã bị tổn thương thì sẽ bất chấp tất cả. Nhưng tôi không nghĩ rằng nỗi đau tôi gây ra cho em lại lớn đến như vậy. Tôi vẫn muốn, rất muốn cuộc sống vợ chồng quay về như lúc trước. Tôi bằng lòng bỏ qua tất cả những chuyện đau lòng giữa chúng tôi. Nhưng dường như trái tim em đã nguội lạnh, em không còn muốn cùng tôi vun vén cho tổ ấm này. Tôi thực sự không biết nên làm gì bây giờ.
Tác giả: