Đàn bà, tha thứ thì dễ chứ quên thì không. Và đàn bà khôn, không bao dung được chính là cả đời không quên, tha thứ được chính là sẽ bỏ qua mọi điều. Nhưng một lần thứ tha của đàn bà khôn luôn chỉ dành cho kẻ xứng đáng, dành cho kẻ “tội đồ” có thể “hoàn lương”.
Họ không chỉ ưu tiên rằng chỉ cần chồng gật đầu nói quay về, họ sẽ bất chấp thứ tha. Họ muốn ưu tiên cho mình, kẻ bị tổn thương nhiều nhất trong câu chuyện này. Họ sẽ hỏi mình, rốt cuộc có thể tha thứ cho kẻ từng không thủy chung với mình, có thể nằm cùng ăn cùng kẻ từng ôm ấp người đàn bà khác, có thể lại yêu thương kẻ từng bỏ rơi mình?
Họ sẽ hỏi mình cặn kẽ đến đau lòng như thế, vì họ biết nếu họ không thể tha thứ thì dù người đàn ông kia có quay về cũng là vô ích. Họ biết đàn bà cam chịu trong hôn nhân chỉ có đàn bà thiệt, cũng chưa chắc cam chịu đổi lấy được hạnh phúc. Vậy thà họ đối mặt với chính mình, thà họ một nhìn hỏi bản thân liệu có còn cơ hội.
Đàn bà khôn luôn biết đong đếm bội bạc của chồng. Họ sẽ xem nghĩa tình của chồng còn tới đâu, chồng đã đi xa ngôi nhà chung bao xa. Họ luôn nhìn rõ được trái tim đàn ông còn bao nhiêu phần trăm bóng hình của vợ con, có còn cách nào để trở về nữa không. Đàn bà khôn muốn đo lường dối lừa của chồng liệu có xứng với thứ tha của mình không. Vì họ hiểu một lần thứ tha của đàn bà đáng giá bằng không ít nước mắt và thương tổn, vì vậy một lần “dùng” chính là không thể phí phạm.
Đàn bà có chồng ngoại tình, đừng đánh ghen làm gì. Động chân tay với kẻ thấp hơn mình chính là tự mình trở nên thấp hèn. Có đánh thì phải đánh chồng, có hơn thua thì phải hơn thua với chồng. Chuyện của gia đình mình, giải quyết với người thứ ba thì còn mặt mũi gì làm vợ, làm người phụ nữ trong gia đình? Đàn bà càng bị bội bạc càng phải kiêu hãnh, phải để nhân tình thấy là sợ, chứ đừng để họ thấy mà bĩu môi xem thường. Đàn bà có đau, cũng phải đau như một nữ hoàng, chứ đừng là thứ phi!
Đàn bà khôn ngoan không vật vã đau lòng hỏi chồng ngoại tình còn thương mình không, mình có gì không tốt, hay phải thế nào mọi thứ mới lại như ban đầu. Họ cũng không tự bới móc khuyết điểm của mình, càng không so đo với người thứ ba thừa thải. Khi chồng ngoại tình, đàn bà khôn ngoan chỉ hỏi chồng duy nhất một câu: "Anh đi hay ở?". Vì họ biết, khóc lóc dằn vặt kẻ lạc đường cũng là vô ích. Và nếu người đàn ông ấy nói không cần vợ con rồi thì họ cũng không đắn đo phút giây nào, gạt phăng anh ta ra khỏi cuộc đời mình.
Đàn bà khôn ngoan không đánh ghen. Nhưng một khi đàn ông còn là chồng, họ chắc chắn vẫn là người vợ nói chuyện rõ ràng nhất. Họ chỉ nói chuyện với chồng, giải quyết mọi thứ với chồng. Họ đong đếm bội bạc của đàn ông, họ đo lường lòng dạ đàn ông. Khi họ tha thứ, chính là khi đàn ông không bao giờ dám ngoại tình lần nữa. Khi họ từ bỏ, cũng là lúc họ biết đàn ông cả đời cũng không thể đổi thay. Đàn bà khôn ngoan biết mình không thay đổi được đàn ông, họ chỉ cố gắng đổi thay vì chính mình và con cái.
Đàn bà khôn ngoan luôn mài giũa thứ vũ khí mang tên im lặng. Họ biết mình nên im lặng lúc nào để đàn ông phải trọng. Họ cũng biết cả khi nào im lặng là để trả thù, là để khiến đàn ông nể sợ và cuống cuồng. Họ muốn đàn ông nể trọng sự im lặng của mình. Sự im lặng của đàn bà khôn ngoan hơn cả ngàn lời nói, hơn cả những trả đũa cay độc nhất của đàn bà.
Đàn bà khôn ngoan có thể đau buồn nhưng chắc chắn phải xinh đẹp. Vì họ biết với đàn bà, sắc đẹp là thứ vũ khí không bao giờ được buông bỏ. Có bị bội bạc cũng phải đẹp, có khóc cũng phải đẹp, có thế nào cũng phải đẹp nhất có thể. Họ đẹp không chỉ để kiêu hãnh, mà còn là để giữ chân đàn ông, để đàn ông cả đời cung phụng yêu thương họ. Đàn bà khôn ngoan giữ gìn sắc đẹp như giữ trái tim dễ lung lay của đàn ông.
Tác giả: