Sáng 14/5, tại Trung tâm giám định pháp y Q.5, TP.HCM, không khí tang thương bao trùm. Lần lượt từng người nhà của gia đình 2 hiệp sĩ hi sinh vì bắt băng cướp đêm qua đang chờ để nhận thi thể.
Lọt thỏm giữa những gương mặt đau khổ, một cậu bé khoảng 10 tuổi ngồi ngơ ngác. Đó là con trai của anh Thôi - em Nguyễn Thành Đạt, mới học lớp 4. Sáng nay, em được nghỉ học, theo mẹ đến nhà xác nhìn mặt cha lần cuối.
"Chừng nào mình mới được gặp cha hả mẹ?", chị Nguyễn Thị Thanh Dung (42 tuổi) im bặt, thẫn thờ ôm con trai vào lòng. Chị Dung nói hai vợ chồng đã ly hôn được hơn 6 tháng nay. Chị cùng con về nhà ngoại ở quận Gò Vấp sinh sống. Chị làm nghề uốn tóc ở nhà để có thời gian chăm sóc con.
Dù biết tin chồng cũ gặp nạn, chị Dung vẫn không thể nào mở lời nói cho con trai biết. “Đến lúc nó biết tin bố mất, nó khóc nức nở. Đáng lẽ ra nay thứ 2, bố nói sẽ qua trường đón nó đi học mà, thế mà giờ ổng đã nằm xuống ở đây mất rồi”- chị Dung bật khóc.
Theo chia sẻ từ gia đình, mỗi ngày anh Thôi đều qua trường đón Đạt đi học về, rồi chở em đi chơi, mua quần áo, giày dép. Dù không còn sống cạnh bố mỗi ngày nhưng với Đạt, bố luôn là người em yêu quý nhất. “Em sống với ông bà ngoại, em rất thương bố. Trước mẹ hay bảo bố hay đi làm việc nguy hiểm, em không biết đó là việc gì. Giờ bố mất rồi, em buồn lắm”, Đạt đau đớn nói.
Ở góc Trung tâm giám định pháp y, nhìn dòng người đau buồn ra vào, vậy mà Đạt vẫn không ngừng đưa đôi mắt nhỏ xíu về chiếc xe tang. Rồi có lúc cậu bé ngây ngô hỏi: “Từ nay bố sẽ không còn đón con đi học về, chở con đi chơi nữa hả mẹ?”.
"Cuối tuần, cha lại đến đưa con đi chơi, ăn kem, ăn gà rán... Mới tuần trước thôi, cha còn dẫn con đi siêu thị mua đồ chơi" - Đạt thỏ thẻ kể về những kỹ niệm với người cha "hiệp sĩ". Đó chỉ là những lúc được cha cho đi chơi nhưng gia đình không đủ 3 người.
"Mẹ nói bận, không đi được nên lúc nào cũng chỉ có hai cha con mà thôi" - Nghe con nói chị Dung quay mặt qua chỗ khác. Gương mặt người vợ nhăn nhó, đôi mắt thẫn thờ, rơm rớm những giọt nước mắt. Chị cho biết mặc dù đã ly hôn, chị rất giận chồng, nhưng tình nghĩa bao nhiêu năm chung sống thì chẳng phôi pha. "Tôi vẫn thương ổng lắm!" - Giọng người phụ nữ nhỏ dần.
Nghe có người kể về cha, Đạt ngồi lặng lẽ nhìn lên. Em kể hồi nhỏ cha đi suốt ngày, chẳng có thời gian cho em. "Con hỏi mẹ thì được biết cha làm công việc nguy hiểm lắm, nhưng chẳng biết là việc gì? Chỉ biết cha đi hoài! Lúc đó, con giận cha lắm" - Cậu bé nói.
Lớn lên một chút, em mới hiểu được công việc cha làm là bắt cướp. Người cha vẫn đi hoài nhưng em không còn giận nữa. "Cha con dũng cảm lắm! Sau này lớn lên, con cũng sẽ đi bắt cướp như cha" - Đạt nói.
Ngoài đường, những người đi đường đã thôi tò mò. Những chiếc xe lao vội giữa cái nắng gay gắt. Phía bên kia bức tường xám xịt của nhà xác, người thân anh Thôi lặng lẽ chờ lên xe tang. Đường về nhà của họ còn xa lắm.
Tác giả: