Đâu là thứ quý giá nhất trên đời này?

( PHUNUTODAY ) - Đã bao giờ bạn băn khoăn tự hỏi lòng, rốt cuộc trên đời này điều gì là quý giá nhất?

Có bao giờ bạn tự hỏi điều gì đáng quý nhất trong cuộc sống của mình chưa?

Câu trả lời chắc sẽ rất vô vàn vì mỗi người nhìn nhận cái gọi là hạnh phúc, là quý giá không giống nhau.

Có người cho rằng điều quý giá nhất chính là đạt được những gì mình muốn, có người lại cho rằng cái quý giá nhất chính là cái mà họ đánh mất.

Vậy đâu mới là câu trả lời?

Một ông lão hồi tưởng lại cuộc sống thời trai trẻ của mình, quả là những tháng ngày đắm chìm trong chơi bời vô bổ. Giờ đây sau rất nhiều sóng gió, ông mới nhận ra rằng ý nghĩa của đời người là những cống hiến cho cuộc đời, sống một cuộc sống có đạo đức, làm những việc có ích cho xã hội và cộng đồng. Có người hỏi ông: “Ông đã hưởng bao nhiêu mùa xuân rồi?”. Ông lão đáp: “Tôi chỉ có được 4 mùa xuân trọn vẹn”. Người kia rất lấy làm ngạc nhiên, cho rằng ông đang bông đùa. Ông lão nói: “70 năm trước đó chỉ là ăn uống chơi bời, không cảm nhận được giá trị của đời người. Đến 4 năm sau này, tôi cố gắng cống hiến phục vụ vì người khác, mãi đến lúc này mới cảm thấy được niềm vui. Vậy nên, 70 tuổi vô nghĩa đó thật không có giá trị bằng 4 tuổi sống vì người khác!”.

Một đại phú gia sở hữu viên ngọc quý là vật báu hiếm có trên thế gian. Nhưng quanh năm xảy ra mưa gió bão bùng, đại phú gia rất muốn xây một tòa nhà kiên cố để an thân. Bởi chiến loạn triền miên không dứt, vật liệu xây dựng khan hiếm, nên dự định của phú gia mãi mãi không thành. Người giàu kia tuy có viên ngọc quý, nhưng lúc này ông lại tha thiết có được những tảng đá kiên cố làm vật liệu xây nhà, so với hòn ngọc thì càng thực tế hơn.

Có một chàng thư sinh nghèo khó, ngày đêm dùi mài kinh thư. Vị tiểu thư xinh đẹp ở ngôi nhà bên cạnh rất lấy làm ngưỡng mộ học vấn và phẩm hạnh của chàng, nhưng sau rất nhiều lần nàng bày tỏ tình cảm, chàng đều thẳng thừng cự tuyệt hết lần này đến lần khác. Về sau, chàng thư sinh kết hôn với một cô thôn nữ không mấy xinh đẹp, lại thêm vóc dáng vừa lùn vừa mập. Có người mắng chàng là kẻ ngốc, mỹ nhân không muốn cuối cùng lại kết hôn với một ả xấu xí, rốt cuộc là vì sao? Lúc này, chàng thư sinh nghèo kia mới trả lời: Tôi thà chọn lấy bát cơm, chứ không cần một bình hoa đẹp. Hoàng đế Chu Nguyên Chương cùng Mã hoàng hậu nhà Minh, Hứa Doãn và người con gái họ Nguyễn thời nhà Tấn, chẳng phải cũng là phiên bản của câu chuyện này hay sao?

Giá trị, thật ra rất khó đo lường. Với người cầu danh lợi, tiền tài là quý giá; nhưng với người cầu phẩm hạnh, đạo đức lại là hơn. Với người bon chen tranh đấu, địa vị là trên hết; nhưng với người cầu yên bình, an phận lại là bến đỗ bình yên. Nhưng thiết nghĩ chỉ khi có ích cho bản thân, chỉ khi thật sự hữu dụng với sinh mệnh, đó mới là thứ giá trị thật sự vậy…

Tác giả: Minh Ngọc