Đàn ông mạnh mẽ, dọc ngang ở đời. Họ dùng sức mạnh cơ bắp mà trời ban để làm nên biết bao đại sự. Thế nhưng, trên đời có những người đàn ông dùng sức mạnh ấy để hành hạ, đánh đập tàn nhẫn người đàn bà của mình. Vô phúc cho người vợ nào có một người chồng như thế bởi vừa đau thể xác vừa đau tinh thần.
Chị đồng nghiệp của tôi có một anh chồng cực kì vũ phu. Chị đi làm tôi chẳng bao giờ thấy chị mặc váy. Chị mặc quần tây, áo sơ mi dài tay lại còn cài nút. Trên mặt chị nhiều vết bầm tím, khi thì môi sưng, khi thì một vết bầm tím gần mắt. Chị phải trang điểm thật đậm để che đi.
Chị thường nói với mọi người là té cầu thang, đụng xe. Mọi người ái ngại nhưng cũng không hỏi gì thêm vì biết chị muốn giấu. Khi tôi đã thân thiết, chị mới bắt đầu hé lộ cuộc sống của mình. Một bữa chị sang nhà tôi ngủ lại. Tôi sống một mình nên chẳng phiền hà gì. Chị bảo chồng chị mới đi công tác. Hiếm hoi lắm chị mới có thể đi ra ngoài tự do thế này. Đứa con gái chị đã gửi cho ông bà ngoại.
Chị thay chiếc váy ngủ. Tôi sốc thật sự khi nhìn tay chân chị đầy những vết sẹo. Có vết đã chai lại, có vết bầm tím như mới ngày hôm qua. Tôi nghẹn lại không biết nói gì. Chị bảo, chồng chị đánh đó. Đánh chị lên bờ xuống ruộng, nhiều trận thừa sống thiếu chết.
Anh ta nhiều tật xấu: Rượu chè, cờ bạc, gái gú… Chị chịu được hết vì vốn dĩ chị cũng chẳng yêu thương gì chồng. Đàn bà khi không yêu, chồng mình có ăn nằm với người khác cũng chẳng thấy đau. Nhưng chị sợ nhất ở anh ta là tật vũ phu.
Anh ta làm ăn, nhiều lần không được như ý, sẵn có hơi men trong người lại đánh và tát chị. Chị trở thành cái nơi cho anh ta trút nỗi bực dọc. Khi chị có thai anh ta đánh chị đến nỗi động thai và suýt mất con. Bao nhiêu vết thương trên da thịt chị phải chịu từ khi làm vợ anh ta. Tính đến nay là 5 năm rồi.
Tôi ôm lấy chị, đưa tay xoa những vết sẹo chi chít trên người mà lòng nghe nghẹn lại. Tôi bảo chị tìm cách dứt bỏ ngay người chồng như thế. Anh ta không đáng mặt đàn ông. Sống với anh ta, không khéo chị bị đánh chết lúc nào không hay. Chị chỉ im lặng và thở dài.
Đàn ông sức dài vai rộng, mạnh mẽ để làm gì khi đem điều đó để chà đạp người đàn bà của mình? Đàn ông tệ bạc: Ngoại tình, cờ bạc, rượu chè… hèn hạ một, còn đàn ông vũ phu hèn hạ đến mười. Bởi, đàn bà yếu đuối, không sức chống cự. Hơn nữa, người đầu ấp tay gối, người dứt ruột sinh con cho mình còn nhẫn tâm đánh đập, đàn ông như thế chỉ xứng với một chữ Hèn.
Lấy một người chồng, đàn bà chỉ mong có người ở bên cạnh quan tâm, yêu thương và lo lắng. Đàn bà sinh ra, đâu được lợi gì, nhất là từ khi lấy chồng? Gặp phải người chồng vũ phu nữa thì quả thật là, quá bất công cho đàn bà. Cuộc đời còn gì là công bằng?
Từ khi sinh ra, phụ nữ đã được bao bọc chở che bởi ba mẹ của mình. Lớn lên rồi, họ bắt đầu ý thức được với hành động, cuộc sống của mình, và họ yêu. Yêu một người là quên hết mọi thứ, dành thời gian cho người yêu nhiều hơn cả bố mẹ. Và họ đi lấy chồng.
Những gì họ làm cho ba mẹ chưa nhiều, cũng chưa giúp gì được cho ba mẹ. Thế mà con gái đã phải lấy chồng, làm con nhà người ta, làm vợ để chăm lo cho chồng. Rồi con gái cứ hùng hục cơm nước, dọn dẹp, phục vụ chồng mình.
Nếu có được người chồng tâm lý thì không nói làm gì, đàn bà có phần được vui lây. Nhưng người chồng không ra gì, đàn bà sẽ khổ cả đời. Ví như gặp phải ông chồng vũ phu, nhà chồng khó tính, không ai bận tâm tới mình, đàn bà đúng là đời đen tối.
Đàn bà sinh ra, lấy chồng lẽ ra phải nên có cuộc sống sung sướng vì họ chịu thiệt thòi, phải xa bố mẹ, phải về làm dâu, làm vợ, sống ở một nơi xa lạ. Họ không có lý gì để không được đối đãi tử tế. Nếu là cuộc sống khổ sở thì xin, đàn bà đừng lấy chồng, cứ ở vậy cho lành.
Tác giả: