Đêm đầu tiên với bạn trai, tôi cay đắng chỉ vì mình... còn trinh

( PHUNUTODAY ) - Ngược đời, nhiều cô gái không còn trinh thì bị người yêu ruồng rẫy, khinh rẻ. Nhưng khi biết tôi còn trinh thì người yêu tôi lại dè bỉu, thậm chí còn nghi ngờ tôi đi... vá màng trinh.

 Dáng người khá cao, khuôn mặt ưa nhìn, công việc cũng ổn, tôi có đủ tiêu chí để kén chọn một người chồng khá giả. Vậy nhưng, duyên số không như ý muốn. Cũng yêu đôi ba người nhưng chẳng ai đủ kiên trì với cái tính phóng khoáng của tôi. Vì tôi thích đi chơi, thích ngao du, thích sơn thủy, chỉ thích yêu mà chưa muốn lấy chồng.

Tôi thường có một hội bạn gọi là hội độc thân, cứ cuối tuần là tụ tập ăn uống, vui vẻ. Có nhiều người yêu tôi mà không hài lòng về chuyện đó. Tôi không muốn có người yêu rồi thì giữ mình cho người yêu suốt, không còn bạn còn bè. Với tôi, bạn bè vẫn luôn là số 1.

Tất nhiên, người khác nhìn vào nghĩ tôi là một cô gái sống buông thả, chơi bời. Nhưng đó chỉ là bề ngoài. Tôi chỉ ưa tự do, ham vui, chứ không bao giờ để mình đi quá giới hạn với bất cứ mối quan hệ nào.

Cứ như thế, tôi không chọn được người nào ‘cùng chí hướng’ với mình. Tuổi tác trôi đi, bạn bè cũng đi lấy chồng hết, tôi dần cũng không còn mấy người bên cạnh. Buồn, chán, có lúc khát khao có được người đàn ông yêu thương mình chân tình, vậy cũng không được.

Cho đến khi tôi gặp anh...

Quen nhau vỏn vẹn chỉ 2 tháng nhưng chúng tôi sớm tâm đầu ý hợp và đã yêu thương nhau từ những ngày đầu. Chỉ là không ai đủ can đảm để nói ra tình cảm ấy khi còn quá sớm. Tìm hiểu nhau được 1 năm thì anh chính thức tỏ tình, tôi lập tức gật đầu đồng ý. Vì cả hai bên đều hiểu ý nhau, đều biết hai người dành tình cảm cho nhau. Tỏ tình giống như một việc làm thủ tục mà thôi.

Chúng tôi chính thức yêu nhau, từ lúc yêu tới lúc cưới phải trải qua một hành trình khá gian nan. Anh bảo tôi, bố mẹ anh hơi bảo thủ nên không muốn đưa tôi về ra mắt sớm, vì bố mẹ lúc nào cũng muốn anh lấy vợ gần. Nhưng tôi lai là con gái ở xa, lại là người ở tỉnh nên mẹ anh có thể sẽ khó khăn khi đón nhận. Anh động viên tôi, chỉ cần hai đứa yêu nhau, quyết tâm đến với nhau thì không bố mẹ nào ngăn cản.

Tôi đồng ý và cố gắng hoàn thiện bản thân mình, từ đi học nấu ăn tới trang trí hoa quả. Anh mừng vì tôi rất có ý thức trong việc lấy lòng mẹ chồng tương lai. Nhưng, đúng là, khi về nhà, mẹ anh không ưng tôi thật. Mẹ anh chỉ muốn con trai lấy chồng gần. Một cô gái ở xa, không có gì xuất sắc như tôi thật sự không khiến mẹ anh hài lòng. Nhưng tôi vẫn cố gắng biểu hiện thật tốt, để mang lại niềm tin cho mẹ anh.

Nhưng kết quả không được như ý. Mẹ anh không đồng ý. Anh bàn với tôi ‘hay là chúng mình có bầu trước, rồi mẹ anh sẽ cho chúng mình cưới nhau. Có con rồi thì lo gì mà không được cưới. Ông bà nào mà chả xót cháu phải không em? Về làm dâu nhà anh rồi, sau này, em dần dần lấy lòng mẹ, mẹ sẽ hiểu em thôi’.

Nghe anh nịnh nọt, tôi cũng thấy bùi tai. Tôi nhận lời anh, có bầu trước khi cưới. Đó mới là lúc tôi trao cho anh bản thân mình.

Nhưng ngay trong đêm đầu tiên với người đàn ông đó, anh đã chửi bới tôi thậm tệ.

Thấy tôi rụt rè, sợ hãi, anh đã tỏ thái độ không hài lòng. Rồi khi thấy tôi còn trong trắng, anh nhìn tôi bằng con mắt hoài nghi. Anh hỏi tôi những câu chua chát: ”Em đi làm lại à? Tại sao phải làm thế, anh đâu có quan trọng chuyện còn hay mất? Nếu không phải là em làm lại thì anh cho rằng, em đúng là đồ đàn bà dở hơi? Thời đại nào rồi mà giờ vẫn còn trinh tiết? Anh không tin người con gái có ngoại hình như em, có dáng dấp như em lại chưa từng yêu ai, chưa từng ăn nằm với gã nào? Em định lừa anh ư? Lừa thì cũng phải có lý tí chứ? Giá em còn 20 thì anh có thể sẽ tin, nhưng đằng này...? Làm gì thì cũng phải nhìn tuổi mà làm chứ? Anh không quan trọng trinh tiết nhưng ảnh rất ghét kẻ khác lừa dối mình…”.

Lời anh nói khiến tôi choáng váng. Anh là nghi ngờ tôi vá màng trinh, hay anh nghĩ là tôi quê mùa! Tôi thật sự không hiểu dụng ý của anh trong câu nói đó là gì. Nhưng dù đó là gì đi chăng nữa, tôi cũng cảm thấy buồn bã vô cùng, thất vọng vô cùng.

Ngay sau đêm đó, tôi một lần nữa quyết định không quan hệ gì với người đàn ông ấy nữa. Tôi thay số điện thoại, chấm dứt liên lạc và tự nhủ, nếu không thể gặp được người phù hợp, tôi thà là ở vậy nuôi thân.

Tôi không còn cách nào khác, nếu không quá khó khăn, tôi sẽ xin một đứa con và sống với con cả đời này. Chứ chuyện đàn ông, chuyện chồng, thực sự tôi đã thấm và không còn dám nghĩ tới ai nữa. Tôi mệt rồi!

Tác giả:

Tin mới nhất
Tin nên đọc