Tôi quen vợ trong một lần về thăm thầy giáo cũ. Cô ấy là học sinh dưới tôi 4 khóa. Vẻ nhí nhảnh, đáng yêu cùng đôi mắt cười khiến tôi đổ rụp ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ.
Lần thứ hai gặp vợ là khi cô ấy đến cơ quan tôi xin viết bài, người phụ trách mảng đó lại chính là tôi. Cách nói chuyện, tiếp xúc tôi lại cảm mến vợ hơn. Sau đó 3 tháng, chúng tôi chính thức trở thành một cặp.
Nhà vợ tôi khá có điều kiện, trái ngược hẳn với nhà tôi. Mẹ tôi chỉ có mình tôi, bố tôi mất cách đây đã gần 10 năm, bà một mình tần tảo nuôi tôi khôn lớn. Tôi tự hứa sẽ cố gắng học hành, làm việc sau này sẽ cho mẹ tôi một cuộc sống đầy đủ nhất.
Những năm tháng sinh viên của tôi là những tháng ngày chỉ học và kiếm tiền. Mẹ không cho tôi đi làm nhưng tôi thương bà nên vẫn giấu diếm và tự lo mọi thứ. Số tiền mẹ gửi lên, tôi dành dụm làm một cuốn sổ tiết kiệm để tặng lại mẹ khi nào tôi lấy vợ.
Bởi thế, chỉ mới ra trường 2 năm, tôi cũng đã mua được nhà, có xe đẹp để đi. Cùng lúc đó tôi quen vợ, tôi dẫn cô ấy về nhà, mẹ tôi rất ưng bụng. Đám cưới được diễn ra hết sức ấm cúng sau đó không lâu.
Sau khi cưới, vợ chồng tôi quay trở lại thành phố làm việc. Vợ tôi có bầu luôn, cô ấy nghén lên nghén xuống nhìn mà xót hết cả ruột. Đúng lúc đó, mẹ tôi lại tái phát căn bệnh đau dây thần kinh. Tôi cũng đã định đón mẹ lên từ trước đó nên nhân tiện đấy, tôi bảo mẹ lên nhà cửa cũng là tiện thể mẹ con ở gần chăm sóc nhau.
Những ngày đầu, không khí trong nhà vô cùng vui vẻ. Có mẹ, cứ ngày nào đi làm về tôi và vợ cũng có cơm ngon canh ngọt để ăn. Vợ tôi chẳng may bị ra máu nên phải ở nhà vài bữa tĩnh dưỡng. Tôi thấy cũng an tâm khi có cả mẹ và vợ - 2 người phụ nữ tôi thương nhất ở cạnh.
Nhưng mới chỉ lên ở nhà tôi 1 tuần, mẹ tôi liền bảo "T à, bệnh tình của mẹ đỡ rồi, mẹ thấy cái H. cũng bình thường hơn, ở đây mẹ không quen, hay con để mẹ về quê lại cho gần bố con, nhà cửa vườn tược để đó mẹ cũng không yên tâm". Chuyện nhà cửa ở quê chỉ là cái cớ vì tôi đã nhờ mấy người bác ở nhà chăm nom nhưng khuyên nhủ thế nào mẹ tôi cũng nhất nhất đòi về.
Tôi đành bảo mẹ chờ ít hôm, tới cuối tuần được nghỉ tôi sẽ đưa mẹ về. Hôm đó, buổi chiều cơ quan tôi có cuộc họp quan trọng. Tôi lại để quên ít giấy tờ nên vội vàng tranh thủ buổi trưa để về lấy cho kịp.
Vừa bước chân vào cửa, tôi đã nghe thấy tiếng vợ quát lớn "thế bà đã bảo anh ấy là bà về quê chưa, bà cấm chỉ được nói tôi bắt bà về. Nói thật, chẳng hiểu sao bà ở đây tôi cứ thấy vướng vướng. Bà thương con cháu thì chiều tôi một chút, sau này chúng tôi còn báo hiếu chứ tôi bầu bí, anh ấy đi làm suốt ai mà chăm cho bà được". Mẹ tôi lầm lũi "mẹ biết rồi con đừng nói nữa, mai ngày kia thằng T nó nghỉ nó sẽ đưa mẹ về, con đừng kích động ảnh hưởng tới cháu".
Tôi như không tin vào những gì mình nghe thấy, người vợ hồn nhiên, lễ phép của tôi bay đi đâu mất thay vào đó, tôi cảm giác cô ấy như một con người hoàn toàn khác. Hóa ra đó chính là lý do mẹ tôi nằng nặc đòi về dù bà mới lên ở nhà tôi một tuần, dù trước đó bà vẫn muốn ở gần con cháu.
Tôi thực tình chẳng biết nên làm sao xử lý thế nào. Mẹ có ở đây thì cũng không được thoải mái, vợ tôi thì đang bầu bí nói cô ấy căng thẳng ảnh hưởng tới con tôi cũng không nỡ. Tôi bế tắc quá, xin cho tôi lời khuyên với.
Tác giả: