Đừng bao giờ xem nhẹ ý kiến của người bạn đời

( PHUNUTODAY ) - Các cụ từng nói: Vợ chồng đồng lòng tát bể Đông cũng cạn. Vậy nên vợ chồng hãy bớt cái tôi của mình lại, lắng nghe nhiều hơn ý kiến của người kia.

Tôi từng biết khá rõ hoàn cảnh của vợ chồng Phúc, họ lấy nhau khi tuổi đã quá cái ngưỡng “tam thập nhi lập”. Phúc là con người thông kim bác cổ, kiến thức rất phong phú. Còn vợ anh vừa là trưởng nhóm chuyên môn của một cơ quan nghệ thuật quan trọng của quốc gia, vừa là thạc sĩ kinh tế, đã từng dạy từ trẻ nhỏ đến sinh viên đại học

Phúc kể: “Hồi mới lấy vợ, tớ nghĩ vợ phải nghe lời tớ. Tớ kiến thức Đông Tây kim cổ đầy mình, lại đi làm cái nghề bán hàng va chạm với đủ hạng người rồi, kinh nghiệm không ít. Ở nhà cũng phải có một người cầm trịch chứ. Người ấy phải là tớ. Làm gì có chuyện “lưỡng vua nhất quốc”. Thế thì loạn.

Vợ tớ cũng bướng không kém, máu còn nóng hơn cả tớ. Tớ nói câu nào cãi câu ấy, không cãi thì mặt cứ hầm hầm. Tại vợ tớ hồi đi học cũng giỏi mà. Trong mấy anh chị em nhà vợ thì vợ tớ giỏi nhất, ngày xưa cũng dạy nhiều sinh viên. Cũng oai lắm.

Tớ có lúc tranh luận với vợ đến phát cáu. Tớ bảo vợ: “Sao em dốt thế?” Vợ tớ vặc lại: “Em từ khi đi học đến giờ, trong trường lớp chưa có ai dám chê em dốt. Ở cơ quan cũng thế. Chỉ có mình anh nói em dốt”. Lúc ấy mặt cô ấy như có lửa khói bốc lên. Tớ chỉ dám he hé mắt nhìn, cũng biết mình hơi quá lời.

Tôi hỏi: “Vậy sao giờ cậu lại vui mừng thế? Có thể chia sẻ bí quyết không?”

Phúc kể: “Ừ, có một sự việc làm mình thay đổi.

Có một lần cô ấy bảo: “Em định cho thằng Bin nhà mình đi học tiếng Anh. Thầy Tây ở Hội Đồng Anh mở trung tâm đấy. Cho trẻ con nó học từ sớm sau nó nói như tiếng Anh bản ngữ. Mình ngày xưa không có điều kiện đành chịu”.

Tớ bảo: “Theo anh không cần thiết. Em thấy mấy đứa em mình không? Chúng nó vào cấp 3 mới học tiếng Anh mà tiếng Anh nó tốt thế. Thầy T., giáo viên tiếng Anh, dịch giả nổi tiếng cũng nói không nhất thiết phải cho trẻ đi học tiếng Anh quá sớm. Mà thầy dạy bao nhiêu thế hệ học sinh rồi. Cái bà vợ ông hàng xóm người Anh nhà mình cũng dạy tiếng Anh ở trường C.K., bà ấy cũng nói thế…”

Vợ tớ ngắt lời: “Nhưng thầy T. nói vậy cũng là kinh nghiệm riêng của thầy thôi. Bao nhiêu nghiên cứu người ta đã nói rồi, cho trẻ con học tiếng Anh chỉ có tốt thôi. Em dạy trẻ con bao nhiêu năm, em hiểu chúng nó chứ”.

Tớ bảo: “Xời, ba cái nghiên cứu hôm nay nói thế này, mai nói thế khác, tự dưng tốn tiền, tốn thời gian vô ích”. Tớ dài giọng ra.

Mặt vợ tớ bắt đầu căng thẳng, mày cau lại, cô ấy đang suy nghĩ câu phản hồi…

Như mọi lần, tớ cảm thấy một đám mây giông nặng trĩu bay vào nhà tớ, và sau đó là sấm sẽ nổ, sét sẽ đánh loằng ngoằng. Sét đánh vào ai thì người ấy sẽ mất tiếng đôi ba ngày. Cảnh này với tớ quen thuộc quá.

Lúc ấy tớ bỗng nghĩ: “Tranh cãi việc này có đáng không nhỉ? Cứ để vợ quyết việc này đi, biết đâu vợ có lý. Nếu không thì thực tế sẽ trả lời. Sao mình cứ sa đà vào chuyện tranh luận vô vị này cho không khí gia đình căng thẳng?”

Thế là tớ lẳng lặng không nói gì nữa. Tớ cũng không thừa nhận với vợ. Nhưng vợ tớ hiểu thế là đồng ý rồi. Bắt đầu từ tuần sau đó, tớ đưa thằng cu đi học tiếng Anh. Đấy là một chuyển biến quan trọng trong quan hệ vợ chồng tớ.

Nhưng điều tớ bất ngờ nhất là sau khi tớ tự đánh trống lui binh thì thái độ vợ tớ cũng thay đổi. Bây giờ, cô ấy tôn trọng tớ hơn và hỏi ý kiến tớ về nhiều việc. Vợ chồng tớ cũng không bị bệnh mất tiếng nữa”. Phúc cười khà khà.

“Còn thằng cu Bin thì sao?”, tôi hỏi.

“Nó học tiếng Anh khá lắm, rất thích đi học tiếng Anh. Các thầy cô Tây rất quý nó và chuyển nó lên lớp những đứa học giỏi nhất”, Phúc nói. “Vợ tớ đúng đấy chứ”, cậu liếc mắt nhìn tôi đầy hàm ý.

“Chúc mừng cậu”, tôi nói. “Nhưng mình không cho là luôn nghe lời vợ đã là hay đâu”.

“Ừ thì tớ chỉ kể kinh nghiệm cá nhân của mình thôi mà”, Phúc cười thoải mái. “Tớ cũng không nghĩ mình hoàn toàn đúng”.

Tác giả:

Tin mới nhất
Tin nên đọc