Bản thân tôi không còn là đứa con gái trong trắng nên tôi mặc cảm và rất sợ khi bắt đầu một mối quan hệ mới. Cuộc sống của tôi cô độc ngay từ nhỏ, càng ngày tôi càng sống khép kín và bạn bè cũng ít đi theo thời gian. Đôi khi tôi đã dằn vặt bản thân và tự hỏi mình sinh ra để làm gì? Có lẽ vì sống thiếu thốn tình cảm từ nhỏ nên tôi không làm chủ được cảm xúc. Dễ dàng tin lời nói của ai đó…
Trong khi tôi đang loay hoay không biết bản thân cần làm gì thì anh xuất hiện. Chúng tôi quen nhau qua một người bạn nhưng chỉ nói chuyện, gọi video trên mạng… Khi đó tôi coi anh là ai đó để tâm sự và anh cũng tâm sự với tôi về những mối tình của anh.
Chúng tôi có lẽ khi đó không có mối quan hệ ràng buộc nên nói chuyện hay dù cãi nhau nó cũng rất bình thường. Bực thì thôi rồi vài hôm sau anh lại gọi và cười như không có chuyện gì. Tôi thích cái cách thật thà và thoải mái của anh. Rồi chúng tôi hẹn với nhau khi về Việt Nam 2 đứa sẽ gặp nhau. Cứ thế, chúng tôi duy trì mối quan hệ không rõ ràng, không hẳn là bạn cũng không hẳn là người yêu cho đến khi kì nghỉ hè, 2 đứa cùng về nước…
Ngày 2/8 có lẽ cả đời tôi không bao giờ quên… Đáng lẽ không vì quyết định đó mọi thứ sẽ khác. Anh hẹn đi uống trà sữa. Ngày đầu tiên tôi và anh gặp nhau… Trời mưa rất to, ngồi trên taxi đến chỗ hẹn, tôi lo lắng không biết anh có đến được chỗ hẹn không vì anh không rành đường Hà Nội…
Bị anh cho leo cây 30p đứng mưa nhưng khi gặp tôi đã cố gắng vui vẻ. Có lẽ tôi đã quá ngây thơ. Đúng là dù có yêu bao nhiêu lần thì vẫn ngu vậy… Sau ngày hôm đó anh và tôi bắt đầu mối quan hệ yêu đương nhưng anh không muốn công khai và không muốn bạn bè biết. Anh nói học ngành này không đăng lung tung được… Anh rất giỏi ăn nói nên tôi tin anh.
Kì nghỉ hè của anh chỉ kéo dài trong 1 tháng, anh nói anh muốn dành thời gian cho gia đình nên tôi không bắt anh lên Hà Nội với tôi. Tôi đã hoãn chuyến đi Đà Nẵng để đợi anh về cùng đi… Nhưng anh nói anh đi rồi…
Ngày hôm nay tôi mới biết sau hôm anh dẫn tôi về nhà ra mắt, anh đã ngủ với người con gái khác. Cái ngày mà anh nói anh gặp hội bạn cấp 3, tôi đã tin anh và không goi kiểm tra… Anh nói không phải lỗi tội anh, nó tự sà vào lòng anh… Ừ chả là lỗi của ai cả, chỉ là a suy nghĩ bằng "não dưới" thôi… Nhưng sau hôm đó anh còn chủ động hẹn nó đi khách sạn…
Ngày anh lên Hà Nội để ra bay, tôi đọc tin nhắn của anh và nó: Anh hẹn nó 2 năm sau?
Thật sự lúc đó mẹ anh cũng ở đó. Tôi chỉ biết câm nín, lúc đó cảm thấy bản thân thật vô dụng. Nhưng anh giải thích rằng chỉ nhắn tin thôi không làm gì cả. Chả hiểu sao tôi lại tin anh. Cái đêm cuối cùng của tôi và anh, chưa bao giờ tôi thấy dơ bẩn như vậy…
Bây giờ anh còn hỏi tôi: “Lúc đấy em không thấy vết nó cắn anh à?” Sao mà có thể hỏi tôi câu đó được vậy? Con bé đó biết anh và tôi yêu nhau nhưng vẫn cố tình nhưng anh bênh nó, và giờ anh chọn nó…
Anh nói: “Nó còn nhỏ, nó chưa nên phải chịu như vậy, anh cấm em nhắn tin kể chuyện anh và em cho nó, giờ thì nó là người yêu anh rồi không còn là bồ nữa…”
Đôi khi muốn lừa dối ai đó. Một khi bạn hoàn toàn tự tin là người kia bị lừa, gần như là…người đó yêu bạn quá sâu đậm. Họ bị lừa vì họ không thể thấy sự thật cũng có thể là…họ giả vờ không nhìn thấy vì họ quá yêu…
Thật sự bây giờ tôi cảm thấy thật rối trí và có phần thất vọng về tình yêu thời nay!
Tác giả: