Nếu nói chị chưa từng quan tâm đến sự tồn tại của em thì là nói dối. Phụ nữ mà, hơn nữa trong chuyện tình cảm, cái cụm từ “phản bội” nó đa nghĩa và khiến người ta nhạy cảm thế nào, chắc em cũng biết, đúng không?
Thế nhưng cái chị quan tâm chỉ dừng lại ở nhiêu đó. Không phải vì để cân đong so sánh hoặc xét nét tính toán xem em có gì hơn, càng không phải vì để hậm hực ghen tuông vô cớ hay tự dằn vặt bản thân mình những chuyện tầm phào vớ vẩn mà đáng ra nên vứt khỏi đầu.
Em à, chị chưa từng coi em là tình địch hay đối thủ, đơn giản vì chị chẳng phải ở vị trí muốn cướp cái gì đó trong tay người khác, càng không coi tình yêu là thứ tranh giành là sẽ ra thua thiệt. Chị vốn cho rằng, những gì của mình sẽ mãi thuộc về mình, còn những gì chẳng phải của mình, mình có giữ, nó cũng dứt khỏi mình chạy đi. Thế nên chồng chị vốn dĩ là chồng chị, dù em có cố giành giật thì chồng chị cũng vẫn là người yêu chị chứ không thể thành người yêu em.
Chị biết em đang có nhiều thứ nhưng vẫn thiếu một thứ đó là lương tâm. Chị em mình đều là phụ nữ, có đáng không khi hai người phụ nữ làm đau lòng nhau vì một người đàn ông, có vui không khi em là người lớn lại giành bố của hai đứa nhỏ.
Người ta vẫn nói “Tình yêu không có lỗi”, chị cũng nghĩ vậy nhưng nếu chỉ ôm khư khư cái suy nghĩ ấy để ra đường cứ thích ai là yêu, yêu hết mình, bất chấp mọi thứ xung quanh thì mình lại đang có lỗi với tình yêu.
Chị tin là em biết rất rõ anh vẫn yêu chị, yêu tổ ấm gia đình, bằng chứng cho tình yêu ấy là anh luôn quan tâm, chia sẻ và chăm sóc vợ con, chưa một lần nói gì dù một câu vô ý để chị phải buồn, cuộc sống gia đình luôn hạnh phúc và đầy ắp tiếng cười.
Về phần chị, dù không phải là người phụ nữ quá xinh đẹp, giỏi giang, khéo léo nhưng chị nghĩ mình cũng đạt được mức độ đủ tốt để chưa làm người thân hay những xung quanh phiền lòng. Có lẽ chị mới dừng lại ở việc “đủ tốt” thôi chứ chưa phải hoàn hảo, bởi nếu hoàn hảo thì chắc chắn không bao giờ có người chồng ngoại tình.
Chị biết, nếu trách em thì em sẽ cho rằng làm vợ mà không biết giữ chồng thì trách cứ gì. Chị đang có lỗi khi để chồng ra ngoài kiếm thêm người tình, để một người bố phải đi kiếm thêm đứa con bên ngoài. Liệu em có đủ tự tin khẳng định nếu chị ly hôn anh rồi cưới em làm vợ, anh sẽ không phản bội em?
Vì người đã từng bỏ chị để đến với em, rất có thể sẽ bỏ em để theo rất nhiều người phụ nữ khác. Sự phản bội nó có giới hạn đâu em? Nó như là một cái tật, một thói quen, chẳng khác nào con ngựa thích đi đường cũ, chẳng khác nào kẻ tội phạm quen gây án. Em nghĩ mình có thể giữ chân người đàn ông như thế được dài lâu ư?
Chỉ mong rằng em hãy tỉnh táo lại. Đừng cần những thứ quá dễ dãi có được, đừng cần những thứ đồ tồi tệ của người khác, cũng đừng cho rằng mình là kẻ chiến thắng. Có thể chị sẽ là người bị mất, nhưng chưa chắc chị đã là kẻ thua cuộc. Từ bỏ một kẻ dễ dàng bội phản, bao giờ cũng là sớm. Nếu em có thể cướp đi, chị sẽ không nài kéo. Nhưng nếu em không thể, đừng tìm cách bám đuổi cuộc sống của người khác, bởi vì đó vĩnh viễn không phải là hạnh phúc thuộc về em.
Người ta sẽ dễ dàng ghen tị với hạnh phúc của người khác, để rồi tìm cách phá hoại và giành lấy. Thế nhưng cuối cùng mới phát hiện, hạnh phúc ấy nếu không phải của người ta, thì cũng chẳng phải của em!
Tác giả: