Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng đất quan họ Bắc Ninh. Bố mất sớm, mẹ đã ở vậy và làm tất cả mọi thứ để nuôi hai chị em tôi ăn học. Thế nhưng, bà vẫn bị cả làng cười chê, họ hàng hai bên hắt hủi. Còn chị em tôi bị mỉa mai, kỳ thị vì lớn lên bằng đồng tiền dơ bẩn.
Mẹ tôi không trộm cắp, không buôn hàng cấm... Bà bán "vốn tự có", mẹ tôi làm "bướm đêm"! Tôi còn nhớ những tối mẹ tô son điểm phấn xúng xính ra đường nhưng đêm lại về nhà với bộ dạng ủ ê, kiệt sức. Có những hôm mẹ tôi chân đi hai hàng, không thể nào khép lại được.
Người làng ác miệng, họ bảo chị em chúng tôi lớn lên rồi cũng đi theo nghề của mẹ. Sớm hiểu điều đó, chúng tôi càng thương mẹ vì đã hi sinh bản thân, vứt bỏ tự trong để nuôi các con thành đạt. Để bản thân không sa vào vết xe đổ từ mẹ, hai chị em đã học ngày học đêm. Kết quả là cả hai đều đỗ đại học danh tiếng và có công việc ổn định ở Hà Nội.
30 tuổi, tôi chính thức lên xe hoa về một gia đình khá giả ngay trong đất Thủ đô. Chồng làm giám đốc công ty tin học, bố mẹ anh là người có tiếng trong giới kinh doanh. Vì tôn trọng mẹ nên hai mẹ con thống nhất sẽ giấu bí mật này rất kĩ vì rõ ràng đó là điều không nên kể. Thêm nữa, nếu nhà chồng biết thì cuộc đời tôi sẽ sang hướng khác đen tối hơn.
Nhưng cái điều tôi cố gắng giấu kín nhất lại diễn ra theo cách bất ngờ, chẳng ai mong muốn...
Hôm đó mẹ tôi lên thăm cháu ngoại thì bất ngờ có bạn bố chồng sang chơi nhận ra. Tôi hoang mang khoonghieeur tại sao cả hai đều bối rối khi gặp nhau, sau đó mẹ tôi tím mặt, vội vã chào ra về khi mà còn chưa kịp nhìn mặt cháu ngoại.
Mẹ đi rồi, ông ta đã hỏi một câu mà cả đời này tôi không quên được: "Mẹ cháu giờ còn làm "buoms đêm" nữa không?" Thì ra đó là khách quen của mẹ. Thật khốn nạn, ông ta đã một thời giấu vợ con "ăn bánh trả tiền" mà giờ lại trâng tráo hỏi lại như vậy.
Tôi chết lặng người. Cay đắng hơn, nghe ông ta hỏi vậy thì mẹ chồng liền hỏi cặn kẽ lại về mẹ ruột tôi. Đến khi biết sự thật, bà gầm rú, đay nghiến như hổ chết con. Bà chửi không ngớt lời rằng tôi đã lừa lọc để cưới con bà. Bà đánh con dâu không tiếc tay dù tôi mới sinh được vài tháng.
Tôi nghĩ chồng mình sẽ thông cảm. Nhưng không, anh phớt lờ mặc cho tôi bị đánh, trên người chi chít vết cào cấu. Nhưng tôi không giận anh. Có lẽ anh nghĩ anh đã bị lừa khi lấy phải “con nhà mẹ đĩ” làm vợ. Và điều đó hoàn toàn đúng. Tôi che giấu sự thật thì đồng nghĩa là lừa dối anh.
Kể từ đó, tôi sống trong sự ghẻ lạnh của mọi người, sống ở nhà chồng mà như tù nhân đã bị kết án chỉ thoi thóp chờ ngày xử tử. Không ai đánh đập, sỉ nhục; cả nhà thờ ơ, không coi mình là dâu, là vợ. Chồng không hắt hủi hay an ủi, anh chỉ lãnh đạm thờ ơ. Tối anh ra sofa ngủ, không liếc mắt nhìn một cái. Bế con từ vợ, anh không thèm nhìn tôi. Mình vừa chua chát vừa phập phồng lo sợ thấm thía câu “chết không bằng sống”.
Còn về mẹ đẻ, mẹ chồng tôi gọi điện chửi thẳng luôn cả bà. Nếu tôi phản ứng thì sẽ bị đánh đập ngay. Bà nói rằng nếu vì bố qua đời thì bà còn thông cảm, còn vì mẹ làm đĩ thì không chấp nhận được. Đã mấy lần tôi quỳ dưới chân mẹ chồng xin bà cho qua chuyện này. Bà lạnh lùng nói: “Với tao sự thật đĩ vẫn là đĩ”.
Dù thương con, thương cháu nhưng mẹ tôi không dám gọi điện hỏi thăm, chỉ tối khuya mới nhắn tin. Mẹ hỏi tôi có bị nhà chồng la mắng, tôi có hận mẹ không, tôi có tha thứ cho mẹ không. Rồi mẹ sụt sùi khóc vì thương con, vì còn chưa được nhìn mặt cháu ngoại.
Có lần mẹ chồng bắt gặp tôi đang nhắn tin, bà bắt tôi đưa cho bà xem và đã nổi điên ném vỡ điện thoại vì biết tôi nói chuyện với mẹ đẻ. Chưa hả dạ, bà còn lấy búa đập nát máy tôi để "cho chừa cái thói qua lại với con đàn bà đĩ thoa đó". Cay nghiệt hơn, bà cấm tiệt tôi về chơi hoặc mang cháu về nhà mẹ đẻ...
Sau đó, nhà chồng đi du lịch còn chồng tôi đi công tác, mẹ tôi đã lén lên thăm con. Hai mẹ con mừng rơi nước mắt, hàn huyên đủ chuyện. Oái oăm thay, mẹ chồng lại về sớm hơn dự kiến. Thấy cảnh tượng đó, bà đã dùng chổi đánh tôi, mặc cho mẹ tôi can ngăn.
Mẹ tôi vừa khóc vừa lấy thân đỡ trận đòn cho tôi, bà liên tục xin đừng đánh vì đó là lỗi của bà. Không thể nhẫn nhịn được nữa, tôi đã tát mẹ chồng. Bà ta liền lấy hết đồ đạc của tôi ném ra ngoài, không quên nói với theo: "Mày với con mụ đĩ thoa biến ngay cho khuất mắt tao, tao đã nói bao lần là đĩ vẫn là đĩ, tao ghét nhất những kẻ dối trá. Còn con mày thì phải để lại đây vì tao không muốn nó nhơ nhớp vì có bà ngoại làm gái".
Vậy là giữa trời mưa gió, 2 mẹ con tôi lầm lũi đi lang thang về quê. Cũng may trong túi vẫn còn tiền để bắt xe khách. Mẹ tôi lau nước mắt rồi an ủi, miệng không ngừng nói lời xin lỗi,... Nhìn người phụ nữ tuổi đã ngoài 50, một đời cực nhọc nay phải đỡ đòn thay con, khẩn thiết van nài người khác, tôi hiểu mình nên sớm kết thúc cuộc hôn nhân này...
Mới đây, tôi đã nhận được thông báo từ toà án giải quyết chuyện đơn phương ly hôn từ nhà chồng. Tôi đã xác định chấp nhận từ bỏ tất cả, miễn sao kết thúc chuyện này. Chỉ tiếc rằng con tôi vẫn đang ở ngôi nhà đấy. Nhưng sẽ có một ngày, mẹ con tôi được đoàn tụ bên nhau.
Tác giả: