Tâm sự của người thứ 3: Tôi yêu người đàn ông chưa từng tháo nhẫn cưới

( PHUNUTODAY ) - Tôi thà tự dằn vặt mình với tội lỗi của một kẻ thứ ba chứ chưa từng một lần chịu nhìn thẳng vào chiếc nhẫn nơi tay anh.

Tâm sự của người thứ 3: Tôi yêu người đàn ông chưa từng tháo nhẫn cưới

Tôi gặp anh vào những năm tháng chập choạng sang 30. Tôi vẫn thích rong chơi, chỉ thích làm đàn bà, chưa mong làm vợ, làm mẹ. Tôi không thiếu tiền, tôi cũng không thấy mình cần đàn ông tới mức phải gộp cuộc sống của mình với bất cứ ai. Tôi thích rong ruổi yêu đương, tôi thích là chính mình chứ không là của riêng bất cứ một gia đình nào. Tôi cần tình yêu và tự do, chứ không cần chồng, tôi từng nghĩ như thế.

Rồi tôi gặp anh, một người đàn ông luôn đi sau tôi nhưng chưa từng bỏ đi. Anh không bước gần, cũng không quá xa, chỉ đi sau hết thảy những rong chơi hời hợt của tôi. Anh dịu dàng, anh kiên nhẫn, anh cũng hiểu hết những mong muốn nơi tôi. Nhưng đáng tiếc, trên ngón áp út của người đàn ông này đã có một chiếc nhẫn tự lúc nào.

Tôi thích rong chơi, nhưng chưa khi nào muốn mạo hiểm. Nếu gọi là chơi mà đau lòng, thì chơi làm gì. Huống hồ, trò tình ái với đàn ông có vợ, vốn chỉ tốn nước mắt của đàn bà. Tôi vốn nghĩ, mình đâu dại. Chỉ là, tôi đánh giá quá cao chính mình và quá thấp sức hút của đàn ông có gia đình. Đến một lúc, tôi ngã vào vòng tay anh, như mất trí, như hết thuốc chữa, như tự đầu độc chính mình. Tôi cười chua chát, tôi cũng chỉ là đàn bà, có từng sành sỏi thế nào, rồi cũng có lúc kìm lòng không nổi với ánh mắt một người.

Tôi luôn nói với anh đừng bao giờ ôm hay nắm tay tôi bằng bàn tay đeo nhẫn. Tôi không thích, tôi không muốn thấy, vì tôi sẽ đau lòng. Chiếc nhẫn đó nhắc tôi rằng tôi đang yêu một người đàn ông của người khác. Chiếc nhẫn đó cảnh cáo tôi rằng yêu đàn ông có vợ, vốn dĩ không có gì khác ngoài đau thương. Và hơn hết, tôi biết anh sẽ không bao giờ chịu tháo chiếc nhẫn đó ra chỉ vì tôi.

Tôi thà tự dằn vặt mình với tội lỗi của một kẻ thứ ba chứ chưa từng một lần chịu nhìn thẳng vào chiếc nhẫn nơi tay anh. Tôi thà để mình nếm trải thứ hạnh phúc lén lút vụng trộm, chứ khăng khăng không cho mình mưu cầu một danh phận rõ ràng. Vì hơn ai hết tôi hiểu, chỉ cần một lần bước ra khỏi cái ranh giới an toàn anh cho tôi, một lần tôi đòi hỏi anh bỏ gia đình vì tôi, thì cũng là lúc anh không còn cần tôi nữa.

Đàn bà, muôn ngàn đời đều chứa đựng thứ tình yêu vị kỷ. Ngay cả khi đó là yêu sai người, thương lầm lối, thì vẫn từng ích kỷ đòi cho bằng được một vị trí duy nhất trong trái tim đàn ông. Như tôi từng mong tình yêu tội lỗi của mình có một cái kết đẹp, ngay cả khi phải giết chết một gia đình khác. Tôi với tay tháo cho bằng được chiếc nhẫn trên tay anh. Anh chết sững vài giây rồi lại nắm lấy tay tôi, buông thõng một câu nhẹ tênh, như răn đe, lại hệt hiển nhiên:

- Đừng, em không đủ sức.

Tôi cười mà lại như muốn khóc, bàn tay vẫn chỉ có thể miết nhẹ trên chiếc nhẫn cưới của anh. Lời người đời nói, tôi vốn chưa từng nghe. Lý lẽ của thế gian tàn nhẫn thế nào, tôi cũng không màng. Vậy mà đến hôm nay, một câu anh nói, tôi biết mình thua, thua thảm hại. Phải, tôi không đủ sức, cả đời cũng không đủ sức. Vì đến cuối cùng, tôi cũng chỉ là nhân tình, tôi không thể là vợ anh. Vì có thế nào, chồng người cha như anh cũng không để tôi làm tổn hại đến vợ con mình. Ngay cả khi tôi đã từ bỏ hết kiêu hãnh của chính mình để mong chỉ làm một người đàn bà của riêng anh.

Tôi bắt đầu cười trong nước mắt. Người đàn ông này dù nói thương tôi nhưng vẫn chưa từng quên anh ta là chồng là cha. Người đàn ông này hứa sẽ yêu tôi cả đời nhưng chỉ muốn tôi đứng sau hạnh phúc gia đình của anh. Và người đàn ông này sẵn sàng lừa dối vợ con để đến với tôi, vậy mà cũng giỏi gọn gàng thu dọn tộ lỗi. Tôi cười chính là cười chính mình dù đã biết hết thảy vẫn cố một lần đánh cược cho bằng được. Rồi lại khóc vì mình ngu dại vì đến cuối cùng, người đau thương nhất lại chính là tôi.

Anh rời bỏ tôi ngay sau đó như một cái kết tôi đã biết trước. Chiếc nhẫn kia nằm trên tay anh như một quy luật trò chơi anh đã giao ra với tôi ngay từ đầu: Anh là chồng người ta, tôi là nhân tình, chúng tôi chỉ là đang bên nhau, chỉ có vậy. Tôi đòi phá vỡ quy luật, chính là lúc trò chơi kết thúc. Anh lại quay về với gia đình như chưa từng bội bạc, như chưa hề thiết tha yêu đương. Còn tôi lại mang vết thương như cả đời cũng không thể lành nổi.

Đàn bà, ngàn vạn lần đừng nghĩ mình đủ sức tháo chiếc nhẫn phu thê trên tay đàn ông. Cũng như đừng dại đánh giá quá cao tình yêu của đàn ông đã có vợ. Với đàn ông có gia đình, trò chơi trò tình ái với họ, đàn bà không đủ sức đâu, cả đời cũng không đủ sức. Vì đến cuối cùng, kẻ lý trí vẫn là đàn ông, kẻ đau thương lại chỉ là đàn bà.

Đơn giản thôi, vì với đàn ông, vợ mới là thứ đáng để giữ gìn, còn nhân tình bỏ rồi lại có mấy hồi. Đàn bà dại nhất chính là đánh cược một đời với đàn ông của người ta, thế nào rồi cũng đau, ra sao rồi cũng thảm hại…

Tâm sự của kẻ thứ 3: Không cần danh phận chỉ cần hạnh phúc!

Gặp gỡ khi còn độc thân

Tôi gặp Jack trên một trang mạng hẹn hò một vài năm về trước. Tôi không nhớ chi tiết về việc tại sao quyết định gặp chàng trai này nhưng có vẻ thông tin ban đầu của Jack khá thu hút tôi. Sau vài lần trò chuyện, chúng tôi cảm thấy hợp nhau và bắt đầu tìm hiểu nhau nhiều hơn. Vào thời điểm đó, Jack mới chia tay bạn gái cũ và đã có bạn gái mới. Mối quan hệ của chúng tôi tại thời điểm đó chỉ dừng lại ở mức bạn bè. Tôi có thiện cảm với anh chàng này ngay từ đầu và chủ động tấn công trước.

Jack cũng khá thẳng thắn rằng rất quý tôi nhưng chỉ có thể lựa chọn một người và không thể từ bỏ mối quan hệ hiện tại. Khi cảm nhận những tình cảm mà tôi dành cho anh, Jack chủ động tránh mặt và hạn chế liên lạc. Mối quan hệ của cả hai lúc đó khá tồi tệ nhưng tôi cũng nhanh chóng lấy lại thăng bằng bởi tình cảm của cả hai chưa có gì sâu đậm. Sau khoảng nửa năm, chúng tôi quay lại trò chuyện với nhau như những người bạn và cảm thấy rất thoải mái khi có thể cùng nhau chia sẻ mọi thứ. Jack tiết lộ anh chuẩn bị kết hôn vào cuối năm đó với người bạn gái hiện tại.

Cuộc hôn nhân không trọn vẹn

Cuộc hôn nhân của Jack không ảnh hưởng gì tới mối quan hệ của chúng tôi. Sau khi kết hôn, cả hai vẫn có thể gặp nhau và tâm sự nhiều chuyện. Nhiều lúc tôi nghĩ rằng nên tìm kiếm niềm vui với một mối quan hệ mới thay vì gặp Jack thường xuyên như vậy. Nhưng sau đó, mọi chuyện vẫn dậm chân tại chỗ. Rõ ràng duy trì cuộc sống với những điều hiện tại dễ dàng hơn việc tìm kiếm và đặt niềm tin vào những mối quan hệ mới.

Jack là người đầu tiên tôi dành nhiều tình cảm đến thế. Rất khó để lý giải tôi thích anh ta ở điểm gì. Có lẽ như người ta vẫn thường nói, khi bạn biết điều gì khiến bạn yêu nhiều đến thế thì đó không thực sự là tình yêu mà là sự tính toán. Chúng tôi vẫn duy trì mối quan hệ thân thiết, cùng nhau đi xem phim, ăn uống và tâm sự. Chỉ có điều vợ anh ấy không hề biết.

Mọi chuyện cứ tiến triển và vượt ngoài tầm kiểm soát lúc nào không hay. Rất nhiều lần tôi hỏi anh về tương lai của mối quan hệ này nhưng anh chỉ mỉm cười và nói rằng anh không biết. Tôi cũng tò mò tại sao anh không chọn tôi làm người yêu chính thức và tiến tới hôn nhân. Anh trả lời rằng cô ấy có đủ tố chất làm người phụ nữ gia đình hơn tôi. Thế nhưng như nào mới là đủ tố chất gia đình lại phụ thuộc vào quan điểm từng người và tôi không thể biết được điều này.

Tôi chưa bao giờ hỏi tại sao anh vẫn tiếp tục duy trì mối quan hệ với tôi sau khi kết hôn. Chúng tôi thông thường chỉ gặp nhau vài lần mỗi tháng tùy theo lịch trình công việc của Jack. Bởi làm trong lĩnh vực buôn bán, công việc của anh không cố định thời gian mà thay đổi tùy theo lượng khách hàng. Khi rảnh, anh có thể gặp tôi thường xuyên hơn thậm chí hàng ngày. Thông thường, anh tìm đến tôi để chia sẻ những rắc rối, khó khăn trong cuộc sống, công việc, dự định tương lai của bản thân. Tôi cảm giác anh rất cần một người chịu lắng nghe và đưa ra lời khuyên cũng như động viên khích lệ mỗi khi anh mệt mỏi.

Hạnh phúc với những gì mình có

Tôi không nghĩ Jack coi tôi như một sọt rác cảm xúc hay một nơi khỏa lấp những thiếu hụt mà người phụ nữ của anh ấy không có. Ngay từ ban đầu, anh luôn thẳng thắn tất cả mọi chuyện với tôi, thậm chí những chuyện anh không hề nói với vợ. Một vài người bạn thân của tôi biết về mối quan hệ này. Họ cho rằng tôi xứng đáng có được một danh phận rõ ràng.

Tuy vậy, số khác lại suy nghĩ thoáng hơn rằng miễn là tôi hạnh phúc thì mọi chuyện không còn quan trọng nữa. Tôi cũng đã nghĩ đến việc bắt đầu với một anh chàng bình thường khác nhưng hiện tại tôi thấy mọi thứ khá ổn. Có lẽ, tôi đã giữ một mối quan hệ bí mật đã quá lâu và giờ chẳng còn bận tâm đến điều đó nữa. Sẽ phải mất thêm nhiều thời gian nữa trước khi tôi có thể bỏ lại mọi thứ và bắt đầu một mối quan hệ đúng nghĩa trong tương lai.

Tác giả:

Tin mới nhất
Tin nên đọc