Có lẽ những người mẹ khác sẽ dạy con gái làm thế nào để trở thành người phụ nữ của gia đình, làm thế nào để trở thành người mẹ, người vợ vĩ đại. Về phần mình, tôi sẽ không dạy con phải hy sinh hay cố gắng để trở thành người hoàn hảo.
Tôi sẽ không dạy con bài học về đức hy sinh của người phụ nữ mà chỉ mong mỏi con gái có thể sống tốt cuộc đời của mình, không phải tận tụy hay hy sinh vì người khác.
Hy sinh luôn gắn liền với cuộc sống của phụ nữ. Sau khi lấy chồng, họ phải hạn chế những mối quan hệ xung quanh, thậm chí có thể phải từ bỏ công việc đang theo đuổi. Không ít trường hợp người phụ nữ phải lùi về sau vun vén nhà cửa để chồng yên tâm công tác.
Nhưng theo tôi, cuộc sống hôn nhân là bình đẳng, ai cũng có quyền được nói những điều mình muốn, làm những điều mình thích. Chẳng ai có quyền bắt buộc bạn phải hy sinh hay từ bỏ những sở thích riêng cả.
Ngày mai thôi, con gái của tôi sẽ về làm dâu một gia đình xa lạ. Nhưng tôi sẽ không nắm chặt tay con rồi dặn dò là phải hy sinh hay phải nhường nhịn nhà chồng. Tôi sẽ không dạy con cách sống nhẫn nhịn, chỉ chuốc lấy khổ đau vào mình.
Mà tôi sẽ dạy con cách sống kiêu hãnh. Chuyện gì mình đúng thì ngẩng cao đầu, chuyện gì mình sai thì hãy cúi đầu nhận lỗi. Chứ đừng sống như con lật đật, ai đặt đâu cũng gật gù. Bởi phụ nữ sướng khổ đều do chính mình, chẳng phụ thuộc vào bất cứ ai.
Tôi sẽ dạy con làm sao để trở thành một người mẹ, người vợ “bình thường nhưng không tầm thường”. Làm cách nào để được người đàn ông bên cạnh tôn trọng. Và muốn có được cuộc sống hạnh phúc thì phải nói không với hai chữ hy sinh.
Đơn cử chỉ như tôi nhìn lại chính ngôi nhà mà tôi đang ở. Sở dĩ mẹ tôi hy sinh chịu khó, nhọc nhằn không quản để ủng hộ chồng, nuôi dạy con cái lớn khôn cũng là bởi vì bên cạnh bà có một người đàn ông biết nghĩ, thấu đáo những nhọc nhằn mà bà gánh chịu. Cho nên, sự hy sinh của bà là một sự hy sinh thầm lặng nhưng luôn luôn tỏa sáng. Bà được trân trọng, bà được yêu thương, bà nhận về cả sự biết ơn vô bờ bến bởi chồng và con của mình.
Nhưng ngoài kia, có những người phụ nữ sống một cuộc đời bạc bẽo như vôi. Là bởi sự cam chịu của họ dành cho không đúng người. Là bởi sự hy sinh của họ không được coi trọng, không được định giá, cho nên nó trở thành vô giá trị.
Suy cho cùng, là con gái, muốn hạnh phúc thì trước hết hãy sống tốt cuộc sống của mình. Nếu muốn hy sinh hãy tỉnh táo mà xem xét xem người ấy có xứng đáng để nhận về sự hy sinh nơi mình hay không đã. Cuộc đời mỗi người chỉ có một, nhưng thanh xuân của con gái lại quá ngắn ngủi để làm sai rồi lại tiếp tục làm sai mãi.
Chi bằng, trước khi được người khác toan lo, hãy tự thân vận động, tự biết nghĩ cho mình. Khôn ngoan một chút mà hưởng hạnh phúc ấm êm thì cũng chẳng phải là điều gì xấu xa cả. Còn hơn cứ dại khờ, u mê và trao đi hy sinh mù quáng, để nhận về chẳng gì nhiều nhặn ngoài hai chữ "xót xa".
Tác giả: