Từng kinh qua mọi cảnh thịnh suy mới hiểu rằng biết đủ là tốt

( PHUNUTODAY ) - Con người ta đi qua sóng gió mới trân quý những ngày bình yên, trải qua cay đắng ngọt bùi mới biết đủ là tốt.

 Những tài nguyên vật chất trên thế gian này là hữu hạn, nhưng ham muốn dục vọng của con người lại là vô hạn. Vì vậy một người nếu thực sự muốn hạnh phúc và vui vẻ, thì phải biết kiềm chế dục vọng của bản thân, biết đủ và có thiện niệm. Thời xưa có một câu chuyện kể về một người biết đủ như thế này:

Nghiêm Quân Bình là người triều nhà Hán thông hiểu kinh dịch, đạo Lão Tử, làm nghề xem tướng tại thành phố Thành Đô. Hàng ngày ông đều xem tướng cho rất nhiều người, luôn luôn răn dạy mọi người tín nghĩa trung hiếu.

Mỗi ngày kiếm được một trăm đồng, cảm thấy đủ dùng, ông liền đóng cửa hiệu bói, và chuyên tâm đọc sách “Lão Tử”. Nhà văn nổi tiếng thời Tây Hán – Dương Hùng lúc còn trẻ đi theo ông học tập đã nói: “Đức hạnh của Quân Bình tiên sinh đủ để ngăn chặn lòng tham, khuyên nhủ người đời, cũng giống như những người sống ẩn dật thời xưa”.

La Xung là người nước Thục vì thấy Nghiêm Quân Bình có tài có đức nên đã chuẩn bị xe ngựa, y phục, lương thực và tiền bạc, khuyên ông ra làm quan. Nhưng Quân Bình nói: “Ta có thừa mà tiên sinh chưa có đủ, tại sao người chưa đủ lại đến cung phụng người có thừa?”.

La Xung nói: “Trong nhà của ta có nhiều vàng bạc, mà tiên sinh một chút lương thực để giành cũng không có, sao có thể nói là có thừa được?”.

Quân Bình nói: “Ta đã từng ở trong nhà ngài, thấy ngài ngày đêm bận rộn mà đạt được những thứ ấychưa từng có lúc nào thấy thỏa mãn. Hiện tại ta xem tướng, không cần xuống giường mà tiền cũng đến, còn dư thừa mấy trăm, bụi bám dày một tấc, không biết dùng làm gì, rõ ràng là ta có thừa mà tiên sinh thì chưa có đủ.”

Quân Bình đã từng xúc động nói: “Gia tăng tài vật sẽ làm gia tăng tổn thương tinh thần của ta, rõ ràng tiếng tăm của ta cũng có thể giết chết ta”. Quân Bình sống đơn giản như vậy cho đến hơn 90 tuổi mới qua đời.

Từng nếm trải chua cay mặn ngọt mới biết rằng bình thản thật tốt.

Từng kinh qua mọi cảnh thịnh suy mới hiểu rằng biết đủ là tốt.

Vắt kiệt tâm tưởng mới biết hồ đồ là tốt nhất.

Con người trải qua sự tôi luyện của năm tháng mới bình hòa và khoáng đạt hơn, ít đi những lời sắc nhọn và bao vướng mắc.

Ngày xưa nổi trận lôi đình ai nói thế nào cũng không nhẫn được.

Ngày nay tức giận chớp mắt quay đầu nhìn lại đã thấy chẳng cần thiết phải như vậy.

Thời gian dần xóa nhòa những ngông cuồng thuở thiếu thời và lắng đọng lại ấm lạnh riêng cõi lòng ta

Thời trẻ chỉ vương một chút nỗi đa sầu đa cảm cũng thấy lòng thổn thức mãi không nguôi.

Sau khi trưởng thành ta mới học được cách: Càng đau càng cố giữ cho nét mặt mình không biến sắc, càng khổ càng giữ cho lòng mình trầm lắng, tĩnh tại.

Ban đầu ta hồ đồ mà giả như đã tỏ tường.

Sau này ta tỏ tường lại giả như hồ đồ.

Có một vài việc, nhìn rất rõ nhưng chẳng thể nói rõ.

Có một số người ta hiểu rất sâu nhưng đoán chẳng nhìn thấu tâm can họ.

Có những cái lý, nghĩ chẳng thể thông nhưng cứ làm thì lại thuận.

Cứ ngỡ rằng thế giới thuần khiết ấy thế mà sự đời chẳng giống như nguyện ước.

Cứ muốn mọi sự viên mãn nhưng chẳng được tròn tâm nguyện.

Cứ muốn lòng người giản đơn nhưng sao lòng lại chứa cả bầu tâm sự…

Tác giả:

Tin nên đọc