Hãy dành cho nhau sự yêu thương dịu dàng, vì cuộc đời này quá ngắn để hờn trách nhau

( PHUNUTODAY ) - Cuộc đời vốn không có người có hoàn hảo, chỉ là với trái tim bao dung, ta sẽ thấy sự vẹn toàn, đáng yêu của người khác mà thôi.

 Đĩa tương ớt và cốc nước

Một cô gái ở phương Nam và một chàng trai miền Bắc lấy nhau, khẩu vị của cô gái thanh đạm, còn anh chồng thì ngược lại, không có ớt thì anh không nuốt được cơm.

Cô gái thường đi đến nhà bố mẹ đẻ ăn cơm. Một hôm, bố cô gái nấu thức ăn hơi mặn, nhưng mẹ cô không nói gì, chỉ mang đến một cốc nước, khi gắp thức ăn bà nhúng vào cốc nước trước mặt sau đó mới cho lên miệng ăn. Nhìn thấy hành động của mẹ, bỗng nhiên cô gái đã hiểu ra được điều gì đó.

Ngày hôm sau, cô gái ở nhà nấu cơm, làm những món ăn mà chồng cô thích ăn. Đương nhiên mỗi loại thức ăn cô đều cho ớt. Chỉ khác là trên bàn ăn có để sẵn một cốc nước. Trước khi ăn một món gì đó cô đều nhúng vào cốc nước cho bớt cay rồi mới đưa lên miệng.

Nhìn vợ ăn đồ đã nhúng qua cốc nước nhưng vẫn vui vẻ, anh chồng bỗng rưng rưng nước mắt cảm động. Sau đó, anh cũng giành công việc nấu cơm, nhưng trong thức ăn không còn nhìn thấy ớt nữa, bởi trên bàn đã có thêm một đĩa tương ớt.

Vì tình yêu dành cho nhau, cũng chính là vì bản thân mình, hai vợ chồng một người giữ đĩa ớt, một người giữ cốc nước, nhưng quan trọng hơn tất cả, họ hiểu làm thế nào để giữ được tình yêu.

Trong cuộc sống vốn quá nhiều tất bật, lại ít sẻ chia này con người ta dần trở nên vô cảm, lãnh đạm hơn trước mọi thứ xảy ra. Người với người như những đường thẳng song song nhau, dù kiếm mãi cũng không có điểm dừng.

Sao không thử một lần nào đó trải rộng lòng mình, yêu thương thật nhiều để thấy niềm vui thật ra vẫn còn đó. Mỉm cười cảm thông, ánh nhìn như thấu hiểu. Chỉ vậy thôi. Cũng đủ khiến người khác yên lòng và cảm giác vơi bớt nhọc nhằn.

Ta chợt nhớ đến hình ảnh chú chim cánh cụt nhỏ, vượt dặm đường hàng ngàn cây số, về thăm lại người đàn ông năm xưa đã cứu mình. Tự nhiên thấy ấm lòng quá đỗi. Đến cả con vật mà còn tình cảm thế kia thì sao con người lại lạnh lùng, cay nghiệt. Thời gian trôi chóng vánh, đời người ngắn ngủi. Cứ bon chen, hơn thua và thờ ơ để được gì. Thử nghĩ có khi nào đó, mình cũng cần lắm yêu thương nơi người khác. Vậy nên hãy cứ yêu thương đi, đừng nghĩ suy.

Tác giả: Minh Ngọc