Thái giám rởm “đại náo” hậu cung: “Cắm sừng”, cướp ngôi, đoạt mạng hoàng đế

( PHUNUTODAY ) - Thái giám "rởm" bằng mánh khóe nào đó đã lọt qua kiểm duyệt để được là đàn ông “nguyên vẹn” khi vào cung gây hiểm họa khôn lường đối với chính hoàng đế.

Trong xã hội phong kiến, những người đàn ông vào cung làm thái giám cần phải trải qua quá trình “tịnh thân”. Tuy nhiên, vẫn có trường hợp ngoại lệ, một số ít thái giám bằng mánh khóe nào đó, vẫn có thể lọt qua kiểm duyệt để được là đàn ông “nguyên vẹn”. Những đối tượng này gây hiểm họa khôn lường đối với chính hoàng đế, điển hình là ba trường hợp dưới đây.

Thái giám "cắm sừng" hoàng đế

Thái giám Cao Bồ Tát, kẻ đã “cắm sừng” hoàng đế Hiếu Văn Đế nhà Bắc Ngụy, khi tư thông với hoàng hậu Phùng Nhuận. Mặc dù tên là Bồ Tát nhưng thực tế ông ta lại làm những việc rất ô uế, rất đáng xấu hổ.

Ban đầu, khi Phùng Nhuận, Phùng Thanh được đưa vào cung hầu hạ hoàng đế, Hiếu Văn Đế không để mắt đến hai chị em. Nhưng theo thời gian, Hiếu Văn Đế nhận ra ông có tình cảm với họ, đặc biệt là Phùng Nhuận. Bà không không là chỉ tuyệt sắc giai nhân mà còn biết nói lời ngon ngọt, lại thông minh, hiểu biết nên đã chiếm được cảm tình sâu sắc của hoàng đế. Hai người gắn bó với nhau như hình với bóng được một thời gian thì Hán Văn Đế thân chinh đi đánh giặc. Phùng Nhuận trở thành lẻ loi cô đơn và qua lại với Cao Bồ Tát, một tên thái giám khôi ngô và nhờ sự ranh ma đã qua được vòng tịnh thân.

Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, đến một ngày, người hầu già trong cung đã nói chuyện hai người với Ngụy Văn Đế. Ban đầu Ngụy Văn Đế không tin chuyện này, nhưng sau khi truy cứu thì quả đúng là sự thật trớ trêu. Hoàng đế đã dùng cực hình trừng phạt Cao Bồ Tát. Phùng Nhuận bị giam vào lãnh cung.

Sau khi Ngụy Văn Đế qua đời, quần thần tuân theo di mệnh ban cho Phùng Nhuận rượu độc để nhận cái chết. Phùng Nhuận được hưởng ân huệ cuối cùng là chôn theo nghi thức hoàng cung nhưng phải chôn nơi xa hoàng đế để không làm hoen ố tình cảm chân thật của ông.

Thái giám có con với thái hậu, mưu chiếm đoạt ngai vàng

Khi Tần Thủy Hoàng còn nhỏ, toàn bộ quyền hành nằm trong tay thừa tướng Lã Bất Vi và mẹ của ông là Triệu Cơ. Lúc bấy giờ Lã Bất Vi đang có quan hệ lén lút với Triệu Cơ. Sau đó sợ bị lộ sẽ gây hậu quả nghiêm trọng nên ông bí mật đem Lao Ái vào cung thay mình phục vụ thái hậu dưới thân phận thái giám.

Lao Ái với năng lực của mình lập tức trở thành nam sủng của thái hậu. Lúc đầu ông ta che giấu và lo lắng nhưng sau trở nên trắng trợn. Chẳng bao lâu, Triệu Cơ và Lao Ái lần lượt có hai con trai. Lao Ái còn nuôi tham vọng con của mình sẽ thành hoàng đế. Trong một bữa tiệc rượu, Lao Ái sau khi uống say đã khoe khoang mình chính là cha dượng của vị hoàng đế trẻ.

Tần Thủy Hoàng biết chuyện đã vô cùng tức giận, đem xử Lao Ái bằng cách cho ngũ mã phanh thây. Cả ba họ nhà Lao Ái cũng phải chịu chung số phận. Thái hậu bị đày sang đất Ung. Hai người em trai cùng mẹ khác cha bị Tần Thủy Hoàng lệnh cho giết để trừ hậu họa.

Thái giám giết hoàng đế, “ngủ” khắp hậu cung

Đường Kính Tông Lý Đam được làm hoàng đế nhưng không muốn làm hoàng đế. Ông chỉ thích chơi mã cầu, chơi vật mà không biết và không quan tâm đến việc điều hành đất nước. Điều này đã tạo cơ hội cho thái giám “rởm” Lưu Khắc Minh lộng hành.

Nhờ cha nuôi là một thái giám quyền lực nên Lưu Khắc Minh có thể vào cung làm thái giám mà trót lọt qua được khâu kiểm tra. Lưu Khắc Minh đã luyện tập chăm chỉ những thứ mà Lý Đam yêu thích, nên nhanh chóng thân thiết với thái tử. Ngay cả khi đã lên ngôi, Lý Đam vẫn thờ ơ với triều chính, chỉ mải mê vui chơi. Vì vậy, Lưu Khắc Minh không chỉ là thái giám “tâm phúc” của hoàng đế mà còn thay hoàng đế “chăm sóc” luôn cả hậu cung.

Cuộc vui với các phi tần, cung nữ mang lại cho Lưu Khắc Minh sự thỏa mãn thích thú nhưng đồng thời cũng khiến cho ông ta lo lắng một ngày nào đó sẽ mất mạng, nên Lưu Khắc Minh câu kết với một số thái giám giết Đường Kính Tông Lý Đam. Sau đó hắn còn lập di chiếu giả nhằm đưa Giáng Vương Lý Ngộ lên làm hoàng đế bù nhìn. Tuy vậy, đến cuối đời, vị thái giám này cũng nhận kết cục không thể cay đắng hơn.

Tác giả: Vũ Thêm