Vừa nhìn thấy chồng sắp cưới dẫn nhân tình đến, tôi choáng váng ngã quỵ, nước mắt cứ thế tuôn trào

( PHUNUTODAY ) - Chẳng thể ngờ nhân tình của chồng sắp cưới lại là người đó, cái người luôn ở bên an ủi động viên tôi. Người tôi coi như mạng sống thứ 2 của mình.

Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả, bố mẹ tôi đều là những thương nhân lớn trong vùng. Những tưởng cuộc đời tôi sẽ không bao giờ phải khổ, ai dè, bố mẹ tôi đột ngột bị tai nạn khi tôi lên 4 tuổi. Tôi không có em hay anh, chị. Cuộc đời của tôi bắt đầu lận đận từ đây.

Tôi cứ sống nhờ ông bà nội, ông bà ngoại mỗi người một khoảng thời gian. Đến khi tôi 15 tuổi, tôi được gửi nhờ lên nhà bác ruột trên thành phố để học. Ở đó tôi gặp Chi, Chi bằng tuổi tôi, tính tình khá thân thiện nên hai đứa cũng dễ dàng chơi với nhau. Mặc cảm gia đình và tuổi thơ cơ cực nên tôi là đứa con gái khá ít nói và cũng ít bạn. Nhưng nhờ Chi, tôi bắt đầu vui vẻ hơn, nói nhiều hơn, yêu đời hơn và có mục đích sống hơn.

Tôi và Chi có chuyện gì cũng tâm sự với nhau, chúng tôi chia sẻ và cùng nhau làm rất nhiều chuyện. Với tôi, Chi không chỉ là một người chị, là một người bạn mà còn là người mà tôi vô cùng coi trọng.

Lên đại học, tôi và Chi thi cùng đỗ một trường, chỉ khác ngành và hai đứa vẫn thân thiết như thế. Rồi tôi có người yêu. Cậu ấy là con trai thành phố, hiền lành, chất phát và rất yêu chiều tôi. Các buổi đi chơi của chúng tôi đều có Chi đi cùng. Bạn trai tôi cũng không e dè chuyện đó mà cũng coi Chi như bạn. Năm cuối đại học, tôi nhận được suất học bổng toàn phần sang Anh du học.

Thực ra tôi không muốn đi, Chi mới là người muốn nhưng Chi lại không may mắn bằng tôi. Tất cả mọi người đều khuyên tôi nên đi, vì đây là cơ hội rất tốt, hơn nữa cũng chỉ học 4 năm. Sau này về, tôi sẽ có công việc ổn, sẽ không phải phụ thuộc ai nữa. Nghĩ vậy nên tôi đi. Trước khi đi, tôi cùng người yêu đính ước, hẹn ngày trở về sẽ làm đám cưới.

4 năm đó, có những lúc tôi nhớ nhà, nhớ người yêu và Chi đến da diết nhưng tôi chỉ tâm sự duy nhất mình Chi, tôi sợ người yêu buồn nên không dám nói với anh. Những ngày lễ, tôi luôn bảo Chi chọn mua quà cho anh thay tôi. Những lúc giận dỗi cũng là Chi ở giữa làm hòa.

Cứ 1 năm tôi lại về thăm nhà một lần, những lần đó chúng tôi vẫn đi chơi chung và cả anh và Chi đều không hề có biểu hiện khác lạ gì.
Chờ đợi mãi cuối cùng tôi cũng hoàn thành xong khóa học với kết quả khá tốt và trở về. Lần này chỉ có anh ra sân bay đón tôi mà không có Chi. Tôi hỏi thì anh nói là Chi bận.

Về nước, tôi may mắn được nhận ngay vào một công ty vốn đầu tư nước ngoài với mức lương ổn. Giờ chỉ chờ đám cưới nữa là tuyệt vời.
Thế nhưng đời đúng là không nói trước chữ ngờ. Trái với những mong ngóng vui vẻ trước đó, người yêu tôi có thái độ khang khác. Chúng tôi dự định 4 tháng nữa sẽ làm đám cưới. Anh vẫn cùng tôi đi chọn váy cưới, xem ngày cưới, nói về viễn cảnh tương lai nhưng không hề hào hứng.

Bản thân tôi cũng thấy có gì đó khác lạ. Chi cũng ít gặp tôi hơn và thường tránh các buổi gặp mặt. Tôi về nước, vì không muốn phụ thuộc vào các bác nữa mà xin trọ ngoài. Chi cũng không ngăn cản. Người yêu tôi cũng không đưa tôi đi chơi nhiều như trước. Bao nhiêu ngày mong ngóng, nhớ nhung, tôi cảm thấy như bị rơi vào một hố tuyệt vọng vậy. Không kìm lòng được, tôi dò hỏi anh, anh ấp úng và vẫn tỏ ra không có gì.

Cách ngày cưới 2 tháng, đúng cái ngày tôi bảo anh cùng đi chọn thiếp cưới để chuẩn bị mời bạn bè thì anh nói muốn tôi gặp một người và sẽ cho tôi biết một chuyện quan trọng. Không hiểu sao tôi có dự cảm chẳng lành.

Tôi còn nhớ, chiều đó là một buổi chiều thành phố không có nắng, trời khá âm u. Tôi ngồi ở quán cà phê quen thuộc chờ anh và người nào đó. Một lúc thì anh cũng tới. Nhưng đi cùng anh là Chi, mà hai người họ lại còn nắm tay nhau bước vào. Tim tôi đập nhanh hơn và nó gần như nghẹn đắng khi họ đứng trước mặt tôi tuyên bố, 2 tháng nữa cũng sẽ có đám cưới, chú rể vẫn là anh nhưng cô dâu không phải tôi mà là Chi.

Họ bối rối đưa cho tôi tấm thiệp mời, trên đó có hình ảnh hai người vô cùng hạnh phúc. Tôi choáng váng ôm ngực ngã quỵ ra ngay đó, nước mắt cứ thế tuôn trào. Chi đưa tay định nâng tôi dậy thì tôi hất ra. Chi cúi gằm mặt lí nhí nói "xin lỗi". Anh - chồng sắp cưới của tôi giờ thành chồng sắp cưới của chị họ tôi cũng chỉ nói được với tôi hai từ "xin lỗi". Tôi vật vờ bước ra khỏi quán cafe đó, trời đổ mưa mà lòng tôi còn đau đớn gấp vạn lần.

Mãi sau này tôi mới biết, họ quen nhau khá lâu nhưng vì sợ tôi không hoàn thành việc học nên không nói ra. Trên tài khoản mạng xã hội (họ lập tài khoản khác chặn tôi) họ liên tục ắp các hình ảnh tình tứ. Chỉ có mình tôi là đứa không biết gì từ đầu tới cuối.

Tôi thực không thể ngờ, Chi, một người tôi coi như một phần cuộc sống của tôi lại có thể cùng một người tôi hết mực yêu thương đâm sau lưng tôi một vố như vậy. Chỉ mấy bữa nữa đám cưới của họ sẽ diễn ra, tôi có nên đi không đây. Tôi phải chúc phúc cho họ sao, thật tình tôi không hề mong họ hạnh phúc. Tôi phải làm sao bây giờ... 

Tác giả: Nguyễn Thị Hương