Bật khóc với những vần thơ tiễn biệt đau nhói tâm can gửi tới phóng viên Đinh Hữu Dư

( PHUNUTODAY ) - Sáng 14/10, lễ viếng phóng viên Đinh Hữu Dư - phóng viên TTXVN bị lũ cuốn trôi tại Yên Bái - diễn ra tại quê nhà trong sự tiếc thương vô hạn của gia đình, bạn bè.

Bạn bè, người thân, đồng nghiệp, độc giả trên mọi miền tổ quốc vô cùng thương tiếc trước sự ra đi đầy đau đớn của người phóng viên trẻ Đinh Hữu Dư. Không ít người đã xúc động mượn những lời thơ nói thay tiếng lòng gửi tới Dư những tình cảm chân thật nhất, mong anh yên nghỉ nơi suối vàng...

Phóng viên Đinh Hữu Dư.

EM RA ĐI ĐỂ NGỌC QUÝ CHO NGHỀ!
(Thơ viếng phóng viên Đinh Hữu Dư)

Chưa tròn tuổi ba mươi...
Sao lũ cuốn em đi?
Lũ tức giận điều gì?
Hỡi lũ?
Biết bao người tìm em không thể ngủ
Em đây rồi...
Sao lòng cứ nhói đau...

Mất thật rồi!
Mọi việc bỏ đằng sau
Lũ cuốn nhàu
chiếc áo em đang mặc
Lũ đưa em hàng trăm cây xa lắc
Em về rồi mà nhắm mắt được đâu

Một giây thôi!
Lũ bẻ gãy nhịp cầu
Một giây thôi!
Em nào đâu nghĩ tới
Máy đang chạy ghi những điều nóng hổi
Bởi chiều nay bản tin tối đang chờ...

Lũ điên cuồng cuốn trôi những ước mơ
Suốt bao năm chạy thẫn thờ xin việc
Suốt bao năm khó nghèo nào ai biết
Suốt bao năm nuôi cháu việc ai lường

Đồng nghiệp em lệ đẫm tiếc và thương
Bạn bè em về quê hương đưa tiễn
Tin về em làm bao người thấy nghẹn
Ôi! Thật sao?... Em tới bến vô cùng

Nghiệp của em là phải biết sống chung
Với tất cả cuộc sống vùng gian khó
Với tất cả niềm vui và đau khổ
Để sẻ chia mọi người rõ bao điều

Là nối dài tầm nhìn cho bạn đọc thân yêu
Là chạm vào trái tim cho mỗi chiều, mỗi sớm
Chẳng đạn bom mà nay em ngã xuống
Máy ghi hình nào phải súng trên tay

Hoa viếng em hương mãi mãi tỏa bay
Một liệt sỹ - Chiến trường này: Báo chí!
Tiếc vô cùng ... Thôi mong em an nghỉ
Em ra đi để ngọc quý cho nghề!

Lê Thống Nhất

Xin tiễn biệt Dư!

Em sẽ trở về với mảnh đất Cố đô
Và ngủ yên trên cánh đồng vàng rơm rạ
Chợt bỏ ngang lưng những nhà tranh, mái lá
Đất khách quê người, Yên Bái - biên viễn xa xôi
Thời khắc em đi, giông bão giữa đời
Em vẫn đứng ngang trời vì khuôn hình, nét chữ
Nhịp cầu nhỏ nhoi không thể ngăn dòng lũ dữ
Tuổi thanh xuân - cánh chim trời chợt vút bay xa

Chiều nay em về rồi nhưng tê tái xót xa...
Nét chữ bỏ nghiêng, khuôn hình đứt đoạn
Nghề viết em ơi! Có bao giờ nhàm chán
Đi đến cuối cuộc đời sẽ vẫn thấy dở dang ?.

Về đi em, thôi em về với xóm, với làng
Về với bao dung nơi quê nhà, đất mẹ
Như là ngủ quên một thời trai trẻ...
Cánh hạc lưng trời vút cuối chân mây (!)
...
Đạt Lê
(Hà Nội 13/10/2017. Buồn, xót xa tiễn biệt đồng nghiệp, Nhà báo Đinh Hữu Dư!)

Nhà báo Bùi Đời thì xót xa:

“Này Dư ơi, vội về đi với chứ!
Bạn bè em đón đợi phía chân cầu
Gia đình em vọng ngóng ngút niềm đau
Đừng đi nữa, phía xa...cuồn cuộn xoáy
A xin em, xin em ngàn lần đấy!
Về đi em, viết nốt bản tin chiều
Về đi em, bạn gái nói lời yêu
Bao đồng nghiệp, chén rượu chiều ngóng đợi
Ông trời hỡi, đọa đày chi hạ giới
Tội tình chi bão kép, lũ chồng
Đồng nghiệp con, bút sáng lòng trong
Sao ông nỡ...chớp mắt...thành đau xót.”

Tác giả:

Tin nên đọc