Nhìn thấy vỉ thuốc trong túi xách của tôi, mẹ chồng và chồng gói ghém quần áo đuổi tôi ra khỏi nhà

( PHUNUTODAY ) - Tôi giải thích thế nào anh và mẹ cũng không nghe, còn đuổi tôi ra khỏi nhà, nói tôi không xứng đáng với nhà anh.

Tôi khóc lóc, giải thích đủ kiểu, hết lời hết lẽ mà nhà chồng nhất định không tin, còn nói tôi lươn lẹo, sống hai mặt, rồi bảo tôi không xứng đáng.

Tôi lấy chồng gần 2 năm nhưng chưa có con. Anh là mối tình đầu của tôi, hai đứa yêu nhau hơn 1 năm thì làm đám cưới. Vợ chồng tôi trẻ, mới 25. Anh là con cả, dưới anh còn 2 cô em gái sinh đôi.

Tôi về nhà anh mấy lần, thấy em gái anh cũng đều sắc sảo, nhanh nhẹn. Người ta nói: "Giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng", đây tôi có những 2 em chồng. Mà chị em sinh đôi nên cũng hay nhấm nhẳng, chảnh chọe nhau lắm, nghĩ đến nhiều lúc cũng hơi hãi.

Sau đó không lâu, chúng tôi làm đám cưới. Cuộc sống hôn nhân khác đến chóng mặt so với thời gian chúng tôi yêu nhau. Chồng tôi gia trưởng, anh luôn muốn tôi nhất mực nghe lời anh, nghe lời mẹ, và không được lên mặt với 2 cô em gái của anh. Nếu tôi nhẫn nhịn được thì anh cũng chiều, nhưng chỉ cần hé răng cãi lại, hay mấy cô em chồng nói gì không hay không phải là y như rằng anh trách tôi, bảo tôi ghê gớm.

Cuộc sống hằng ngày cũng có nhiều bất đồng, va chạm, những khác biệt trong cuộc sống, suy nghĩ của cả hai  đẩy chúng tôi ra xa nhau.

Thời gian mới cưới về, tôi cũng muốn sinh con ngay, nhưng thời điểm đó lại đúng lúc công ty tôi rơi vào đợt cắt giảm nhân sự, nên tôi buộc phải kế hoạch, giờ mà bầu bí là mất việc như chơi. Chồng thì hiểu nhưng mẹ chồng không thông cảm, bà luôn cho rằng tôi ích kỷ, không sống vì gia đình, chỉ sợ có con vào khổ. Tôi giải thích mãi không được nên chán, kệ. Mẹ chồng ngày càng khó dễ với tôi, nhiều lúc tôi cảm giác mình như cái gai trong mắt bà vậy.

Đợt vừa rồi mẹ chồng tôi nói sang năm sinh con là rất đẹp tuổi với bố mẹ, làm gì cũng phải có bầu bằng được. Tôi cũng có ý thả thì không may lại bị ốm, cúm phải uống nhiều kháng sinh, sợ ảnh hưởng nên vợ chồng gần nhau xong tôi uống thuốc tránh thai. Tôi đoảng quá, lại bỏ vỉ thuốc trong túi xách, mẹ chồng tôi lục được thì mắng tôi xa xả.

Bà gọi cả nhà, ném vào mặt tôi vỉ  thuốc rồi quay sang nói với chồng :"Tôi nói anh có tin đâu, vợ con gì mà đến đẻ cũng không muốn, lấy nhau bao năm nay rồi, tôi không chấp nhận loại con dâu thế này". Chồng tôi thấy mẹ như thế cũng quay ra một mực buộc tội tôi. Tôi giải thích không ai nghe. mẹ anh lên phòng lấy hết đồ đạc của tôi xuống, cho vào va ly xong bảo đi đâu chứa được thì đi, chứ nhà này không chấp nhận loại con dâu vô tích sự, thiếu trách nhiệm đến thế.

Tôi đau lòng lắm, chẳng dám về nhà vì sợ bố mẹ tôi không chịu nổi. Tết nhất đến nơi rồi, tôi cứ vạ vật ngoài nhà nghĩ, nghĩ nhục nhã, ê chề quá. Chồng cũng không hề gọi điện cho tôi, tôi biết làm gì bây giờ đây?

Tác giả: Thạch Thảo

Tin mới nhất