Nhờ em gái kết nghĩa chăm sóc chồng mỗi lần đi công tác xa, tôi nhận cái kết đắng lòng

( PHUNUTODAY ) - Tôi quá chủ quan, cũng quá ngây thơ khờ khạo để đến giờ mọi thứ không còn cứu vãn được nữa.

Tôi và Thắng cưới hơn 3 năm rồi nhưng chưa sinh con, lý do là do chúng tôi còn trẻ, tôi còn muốn phấn đấu thêm cho sự nghiệp. Công việc của tôi đang rất tốt, nếu sinh con bây giờ mọi thứ sẽ dang dở hết. Tôi nói với chồng, mới đầu anh cũng không đồng ý nhưng vì yêu vợ nên cũng thuận theo.

Tôi bận lắm thường xuyên phải đi công tác,  những dự án dài ngày gần như lấy hết thời gian rảnh dỗi của tôi. Trong khi đó chồng làm văn phòng, anh sáng đi chiều về, việc nhà cửa thường do một mình anh đảm nhiệm. Cũng may chồng tâm lý nên tôi không phải áy náy nhiều. Tôi hứa với chồng, cho tôi thêm ít thời gian nữa thôi, tôi sẽ lui về sinh con, làm trong bổn phận.

Thời gian đầu anh còn vui vẻ, thoải mái, nhưng càng về sau anh bắt đầu giục giã tôi. Tính tôi lại nóng nảy, ngày trước anh đã hứa rồi, giờ lại nuốt lời. Thế là hai vợ chồng sinh ra xích mích. Bố mẹ chồng cũng không ưa tôi, thường xuyên xét nét, nói tôi làm vợ không biết làm, thiếu trách nhiệm, có lần bà còn nói nhà này vô phúc mới rước tôi về làm dâu.

Vì quá mệt mỏi với bố mẹ chồng nên tôi đòi ra ở riêng, kinh tế chúng tôi kiếm được, thuê nhà hết đáng bao nhiêu. Tôi nói với chồng phải ra ở riêng tinh thần mới thoải mái, sau sinh con mới tốt được. Chồng ù ờ nửa nghe vợ, nửa nghe mẹ, nhưng vì mẹ chồng ghét tôi nên cũng không thèm cản, bảo muốn đi đâu thì đi.

Ra ngoài sống, tôi càng tung rẩy, thoải mái. Chẳng có ai soi mói nên tôi thích lắm, nhưng cũng vì nghĩ thương chồng nên tôi mới nghĩ đến việc nhờ người chăm sóc anh. Trong số những người tôi thân, có Vy là tôi tin nhất, Vy ít hơn tôi 2 tuổi, không xinh nhưng được cái hiền ngoan. Nhà con bé ở quê xa lắm, về Hà Nội chục năm rồi mà vẫn ngây thơ, tính nết có nét quê quê chẳng thay đổi gì. Vy có một con rồi, là do ngày trẻ yêu đương lầm lỡ, có bầu nhưng gã người yêu sở khanh "quất ngựa truy phong".

Chồng tôi và Vy cũng thân quen nhau, thỉnh thoảng Vy hay qua tôi chơi, ăn cơm, con bé nấu ăn khéo lắm. Mỗi lần đến chơi đều mang theo cu Tit đến, chồng tôi cũng thích thằng bé.

Tôi nhờ Vy, nếu đợt nào tôi đi lâu, cứ cho con sang nhà chơi, tiện nấu ăn cải thiện cho anh nhà với, chứ đàn ông một mình là toàn mì tôm bánh mì qua bữa. Vy vâng dạ đồng ý.

Cho đến hôm vừa rồi, tôi về sớm hơn thường lệ, thấy xe máy Vy dựng trong sân. Đang thấy mừng mừng vì tiện hai mẹ con con bé ở đây làm bữa ăn ngon, tôi đi công tác ở biển mua nhiều hải sản về lắm. Thế nhưng lúc vào nhà thì nhà cửa vắng lặng. Tôi lên tầng ngủ, cửa không khóa, đập vào mắt là cảnh hai người đang quấn riết lấy nhau...

Tôi sững sờ làm rơi cả túi đồ, chồng vùng dậy, tôi uất quá mới lao vào túm tóc, tát cho Vy một cái. Chồng tôi xông vào can, anh đẩy tôi ngã xuống rồi đỡ cô ta dậy. Tôi làm ầm ỹ lên, chồng mắng át đi: "Cô im ngay, cô có tư cách gì mà nói, cô xem cô có làm đúng bổn phận không. Tôi chán cuộc sống hôn nhân này lắm rồi, chúng ta chia tay đi. Vy có bầu với tôi rồi, tôi sẽ cưới cô ấy".

Tôi ngã ngồi cả xuống, Vy lắp bắp xin lỗi, chồng kéo cô ta ra ngoài để lại tôi một mình khóc như điên như dại... Mọi thứ quay cuồng, đổ sụp xuống dưới chân, tôi phải làm sao bây giờ đây?

Tác giả: Thạch Thảo