Có tiền, đàn ông mua "đứt" đàn bà đẹp, chỉ có thứ này là không mua nổi!

( PHUNUTODAY ) - Đàn ông cậy nhiều tiền muốn gì chả có. Đàn bà đẹp, tình một đêm, hay bữa tiệc ái ân nóng bỏng... duy chỉ có tình cảm chân thành, là chẳng bao giờ mua nổi.

 Không biết từ bao giờ, đồng tiền đã trở thành quy chuẩn của tất cả mọi việc. Người ta dùng tiền để thể hiện đẳng cấp, thể hiện con người, thậm chí thể hiện cả nhân cách.

Tiền không đơn thuần để trao đổi hàng hóa, mà còn dùng để trao đổi thể xác, trao đổi người với người.

Đàn ông cậy nhiều tiền, vung tay mua bán bất cứ thứ gì họ muốn, đàn bà đẹp là một trong những món "hàng" xa xỉ đó.

Đàn ông dùng tiền để "mua" một cô nàng chân dài, nóng bỏng. Dùng tiền để đổi lấy nụ cười của người đẹp, dùng bạc tỷ để đánh đổi một đêm ái ân đắm đuối...

Thế nhưng, đàn ông dù có giàu có cỡ nào cũng không thể mua được một thứ, đó là tình cảm chân thành của một người đàn bà chân thành.

Bởi vì đời thì nhiều thứ phù du, hôm nay thành đạt đó, hôm nay giàu có đó, bạn bè đó, gái gú đó, nhưng ngày mai lỡ 2 bàn tay trắng, thì còn lại được gì? Đời, chẳng ai học được chữ ngờ đâu.

Đàn ông dù ăn chơi tới đâu thì nên có một người đàn bà bên cạnh. Khi bạn có tiền, bạn có thể mua được tất cả. Mua được bạn bè, mua được những mối quan hệ, mua được một con đàn bà đẹp đẽ đi bên cạnh mình, mua được cả những đêm giường chiếu thăng hoa. Nhưng bạn chẳng thể mua nỗi một người phụ nữ vì yêu thương mà hy sinh cả cuộc đời bên bạn, an ủi bạn lúc khó khăn, mỗi chiều chờ bạn về bên mâm cơm nóng hổi.

Con người ta, cần nhất trong cuộc đời là một người có thể nắm tay và đi đến cuối con đường, dù con đường đó gập ghềnh và lắm sỏi đá gian nan.

Đàn bà dù bao người đón đưa, bao người cung phụng. Nhưng nửa đêm gà gáy nếu bệnh hoạn nhắc điện thoại lên và gọi, ai chạy đến đầu tiên, thì nên gửi gắm cả đời cho người đó. Đàn ông bên bạn có thể giàu có, có thể phong lưu, có thể mua cho bạn những thứ hàng hiệu sa sỉ. Nhưng được gì khi đằng sau đó là sự cô đơn khi trái gió trở trời, không có người bên cạnh.

Vật chất vừa đủ thôi, vì tiền thì có thể làm ra, chứ người thật lòng yêu thương bạn thì có tiền cũng không mua được. Vật chất mà làm gì khi đêm về mình bạn cô đơn tủi thân rồi khóc rưng rức? Chỉ cần 1 người luôn đi bên cạnh, yêu thương và lo lắng, như vậy đủ rồi.

Người ta vẫn nói, “sương gió phủ đời trai, tiền tài che mắt gái”, dường như ở một phần nào đó, nó đúng. Khi mà giờ đây, hiện thực bày lên trước mắt, rằng những cuộc hẹn vốn dĩ của hai kẻ yêu nhau cần là “thương yêu” thì lại đầy một màu “vật chất”. Cái vốn dĩ, mà hai kẻ yêu nhau cần là “yêu thương”, thì lại được đong đếm bằng những món quà. Cứ phải đưa nhau vài thứ, thật “giá trị”, thì người ta mới gọi, đó là yêu nhau, yêu nhau sâu đậm.

Tôi lại rất nhớ, cái khoảng thời gian mà hai kẻ vẫn bên nhau thật trong sáng, không có gì ngăn cách, chưa tiền tài danh vọng. Chỉ là đơn giản, ngồi cùng nhau, trong một quán café nhỏ, vẫn vui vẻ, cười nói một cách vô tư, mà hạnh phúc đến diệu kì. Tôi vẫn nhớ, khi mà người chỉ cần một cái nhìn, một cái đụng tay, cũng có thể khiến trái tim loạn nhịp. Cái thời mà chỉ cần xăng đầy bình, có thể dành trọn cả một ngày dài để rong ruổi trên đường, có thể tận hưởng cùng nhau từng khoảnh khắc. Tình yêu, nó đã từng là một điều đơn giản như thế.

Đàn ông nhiều, đàn bà cũng nhiều. Những người đến bên đời bạn cũng nhiều, nhưng được mấy người là yêu thương thật sự? Đàn ông thì tán tỉnh đàn bà cốt cũng chỉ có 1 mục đích cuối cùng là đến cái nơi gọi là giường ngủ. Đàn bà thì ngọt ngào xởi lởi bên đàn ông chung quy lại là cũng vì phục vụ cho bản thân mình được ăn sung mặc sướng mà không cần vất vả. Vì vậy trong rất nhiều người, chỉ nên chọn 1 người. Người thật sự tốt với bạn, yêu thương bạn.

Cuộc sống càng ngày càng có nhiều thứ làm tình yêu chao đảo, ừ đồng tiền, nó có sức mạnh rất lớn. Nhưng cuối cùng, nên trả tình yêu về với đúng ý nghĩa của nó.

Nhưng nói thật, tôi không trách cứ điều gì. Cuộc đời bạc bẽo, hay thế thời bức bối, là điều vốn dĩ nó đã vậy. Còn lòng người có bạc bẽo với nhau hay không, nó lại nằm ở tận sâu trong suy nghĩ. Cái thời mà ta còn đang đứng chênh vênh giữa thành công và thất bại, lại chỉ mong có thể gặp được một người con gái hiểu chuyện, cảm thông được cho một thằng đàn ông nghèo vật chất nhưng giàu tình cảm này.. Người con gái ấy, cái tình yêu chân thật ấy, là nó không bị mất đi, cũng không hề bị tha hóa. Chỉ là, trong thời cuộc này, nó khó tìm hơn, khó tìm tới nỗi người ta có thể phải đi hết cả thời thanh xuân để có thể gặp được người đó.

Tác giả: Thạch Thảo