Cụ bà 92 tuổi khiến ai ai cũng ngưỡng mộ: Làm mỏi mệt cả đời chỉ để mong lúc già bỏ phố về quê

( PHUNUTODAY ) - Bà Tasha Tudor sinh năm 1915 tại bang Boston của Mỹ. Bà là một nhà văn và họa sĩ vẽ tranh minh họa nổi tiếng. Ngay từ những ngày còn thơ bé, bà Tasha đã nuôi dưỡng trong mình ước mơ về cuộc sống bình dị và yên ả nơi thôn quê nhẹ nhàng, chứ không phải nhịp sống hiện đại nơi phố thị.

Cuộc sống của cụ bà 92 tuổi và mơ ước nuôi dưỡng từ thủa thiếu thời

Còn nhỏ, khi các đứa trẻ khác muốn vui chơi ở những nơi xa hoa hay tham gia vào các bữa tiệc khiêu vũ khác nhau cùng những đồ trang sức lộng lẫy thì bà lại chọn cho mình một nơi yên tĩnh, thậm chí còn mong muốn có một con bò của riêng mình.

Năm bà 9 tuổi, sau khi bố mẹ ly hôn, bà chuyển về vùng quê Connecticut sống. Những câu chuyện cổ tích và cuộc sống mộc mạc nơi ấy cứ từng ngày theo giấc mơ đến chốn hoa cỏ lớn lên trong bà.

Tasha Tudor kiên quyết từ bỏ việc học ở trường năm 15 tuổi, bắt đầu cuộc sống nông nghiệp tự cung tự cấp và sự nghiệp vẽ tranh cho trẻ em. Đó cũng là sự khởi đầu cho sự lựa chọn phong cách sống của bà.

Là một người nữ họa sĩ tài năng, con đường sự nghiệp mở rộng nhưng bà lại chọn sống một cuộc sống dân dã nơi thôn quê. Biết được sự lựa chọn của bà, những người khác nói bà là một người kỳ quặc, nhưng bà biết bản thân mình muốn gì và điều gì là tốt nhất. Do vậy, bà bỏ qua những lời bàn tán không hay mà sống theo cách của mình.

Rồi đến một ngày, bà cũng gặp được ý trung nhân của mình. Năm 1938, ở tuổi 23, bà kết hôn và có 4 người con nhưng quyết định ly hôn ở tuổi 46.

Những tháng ngày bình yên và hạnh phúc bên chồng và các con đã trở thành nguồn cảm hứng cho bà Tasha sáng tác cuốn truyện tranh nổi tiếng Pumpkin Moonlight. Không những thế, người phụ nữ của thiên nhiên ấy còn cho ra rất nhiều cuốn truyện tranh khác, miêu tả gần như chính xác về cuộc sống xung quanh bà: Hoa bao quanh nhà, Cuộc sống giản đơn. Cùng trẻ em và vật nuôi chơi đùa… Một lối viết rất cổ tích, đậm nét Tasha.

Bà đã thực hiện hơn 80 tác phẩm hội họa và giành được nhiều giải thưởng. Và bà cũng ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc sống của nhiều trẻ em khi lớn lên.

Năm bà Tasha 56 tuổi, sau khi ly hôn 13 năm và đã làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, bà quyết định sống một cuộc sống đơn giản giống như mơ ước năm 15 tuổi. Vì vậy, bà đã về miền quê hoang dã Vermont, phía Đông Bắc Mỹ.

Dù năm tháng trôi đi, dù mối tình đầu và cuộc hôn nhân tan vỡ, nhưng tình yêu với thiên nhiên và những nét hoài cổ trong người phụ nữ ấy chưa bao giờ phai nhạt. Chỉ có thể nói rằng, sau tất cả bà càng thêm yêu và đắm say hơn cuộc sống bình yên và mộc mạc ấy. Trên mảnh đất mới mua, bà đã tự tay thiết kế trang trại của mình theo kiểu cách của thế kỷ 19, ngôi nhà gỗ lợp ngói cổ kính, những loài hoa đủ sắc màu trên tường bao.

Ngôi nhà của bà Tasha được bao bọc bởi rất nhiều cây, hoa. Chỉ nhìn thôi, cũng thấy sự an yên ở đây.

Bên trong khu vườn nhỏ, bà thỏa sức trồng đủ loài hoa cỏ, một hàng hoa sắc tím nhẹ, xa xa những khóm thủy tiên trắng nở rộ, hoa lê điểm trắng khoe hương thơm ngát cả một góc vườn trước nắng. Những khóm hồng leo nở rộ sắc hương khoe thắm, những chậu hoa thiên thảo đủ sắc màu bên ô cửa nhỏ xinh. Trên mái nhà lợp gỗ, những chú chim bồ câu chăm chỉ nhặt hạt dưới ánh bình minh chan hòa.

Khu vườn ngập tràn hoa tươi của bà Tasha khiến nhiều người phải mơ ước, ghen tị.

Chăm sóc khu vườn là thú vui hàng ngày của bà Tasha lúc còn sinh thời.

Như một phép màu của bà tiên đẹp, vùng đất hoang tàn cằn cỗi hôm nào bỗng chốc hóa thành khu vườn cổ tích ngập tràn sắc hoa, căng đầy sức sống. Mỗi ngày, bà Tasha đều bắt đầu công việc như mấy chục năm qua bà vẫn làm, dậy thật sớm bước xuống khu vườn nhỏ, đắm mình vào làn sương mai trong lành, tưới cây, tưới hoa và lượm trái.

Bên bà là chú chó Corgi, những chú dê hiền lành, đàn gà và mèo làm bạn.

Có một điều đặc biệt là, đừng nghĩ rằng một phụ nữ như bà Tasha thì sẽ chỉ thích ở nhà đâu thôi nhé. Bà cũng thích du lịch đây đó, đến những miền đất chan chứa cỏ cây và hoa lá qua những câu chuyện mà bà từng đọc. Bà từng đến thành phố Nara cổ kính của Nhật Bản để học hỏi về cách chăm sóc vườn tược và thực phẩm nơi đây. Bà cũng từng đến với miền đồng quê của nước Anh hiền hòa, ghé qua những lâu đài cổ, những ngôi làng rất đỗi bình dị và thơ mộng.

Và dường như tất cả đó vẫn chưa làm bà thỏa mãn hết được lòng mong mỏi, năm 70 tuổi, bà Tasha đến miền Nam nước Pháp. Nơi có những cánh đồng hoa oải hương tím sắc kéo dài thẳng tắp tỏa hương thơm ngào ngạt xen kẽ với màu vàng rực rỡ của những cánh đồng hoa hướng dương. Những xưởng thủ công sản xuất tinh dầu, xà phòng thơm thiên nhiên mà bà vẫn một lần ước ao được đến. Quá mãn nguyện trước khung cảnh nơi đó, bà Tasha quyết định lưu lại Pháp một năm để ngắm cho thỏa nỗi lòng để rồi đem tất cả những gì đẹp nhất mà bản thân cảm nhận được vào mỗi tác phẩm miêu tả về Pháp.

Bà cảm thấy tâm hồn của mình được hòa quyện với thiên nhiên tươi đẹp. Bà từng nói: "Khám phá và yêu cuộc sống của chính mình nhiều hơn, bạn sẽ thấy niềm vui đến từ những điều rất bình dị và giản đơn. Cho dù đó là một bông hoa trên bàn hay là một bữa ăn tối ấm cúng, chỉ cần học cách tận hưởng và chấp nhận thì cuộc sống của chúng ta sẽ trở nên nhẹ nhàng và thư thái."

Trong cuộc sống, liệu có bao giờ bạn tìm thấy cho mình một khoảng lặng?

"Càng trưởng thành tôi càng thích ngồi một mình trong thinh lặng, hơn là ngồi cạnh người hay phán xét cách tôi sống" một bạn trẻ đã quá mệt mỏi với cuộc đời ngậm ngùi chia sẻ.

Im lặng để giúp ta bình yên hơn sau bao mỏi mệt. Khoảng lặng cần lắm để lấp đầy những khoảng trống bỏ quên trong cuộc đời, những vùng trời bình yên giấu kín…

Thời trẻ chúng mình thường hỏi nhau, chọn cuộc đời bình yên hay bão giông, mình từng mạnh mẽ tuyên bố rằng cuộc đời bão giông là thú vị. Nhưng giờ nghĩ lại có khi mình sẽ chọn bình yên, bởi vốn dĩ cuộc đời là cuốn tiểu thuyết bi kịch không hồi kết.

Cuộc sống này vốn mệt mỏi lắm, những vấn đề xã hội xoay quanh khiến ta nhức đầu và cảm thấy ngột ngạt trong chính nơi ta ở. Những chiều tan làm muộn, hãy đứng thả hồn vu vơ trước con phố vào thu có lá sấu vàng nhẹ bẫng trên mặt đường, rồi nhắm mắt thật chặt, ngẩng đầu lên cao, cho gió khẽ khàng luồn qua mái tóc và cảm nhận tất cả bằng trái tim.

Khoảng lặng đâu phải là sự câm nín vô hồn. Đó chính là lúc ta thấy hồn mình lắng dịu lại, để cho bản ngã đủ tỉnh táo và nói chuyện với chính mình. Trân trọng và nâng niu những giá trị tốt đẹp trong cuộc sống vô tình bị lãng quên bởi tấp nập đời thường. Thỉnh thoảng hãy đến một nơi nào đó thật xa, tách bật ra khỏi mọi lo toan, chẳng để làm gì cả chỉ để lắng nghe tiếng lòng mình hoang hoải và trái tim bất lực trước thực tại. Để hiểu mình cần gì, làm gì và ra sao?

Ai rồi trưởng thành cũng sẽ đối mặt với những vấn đề của cuộc sống từ công việc đến các mối liên hệ xã hội... để bản thân không gục ngã trước cái ồn ào, xô bồ ấy thì hãy tập vững vàng hơn, tự tạo cho bàn thân những nốt lặng thư giãn để thấy cuộc đời này đáng sáng, đáng để ta tiếp tục phấn đấu hơn.

Tác giả: Mộc