Tôi và chồng yêu nhau hơn 3 năm mới làm đám cưới. Anh là người gia trưởng, lại nghe lời mẹ từ chuyện nhỏ nhất trở đi, điều này tôi biết, nhưng anh vẫn rất tốt, rất ân cần với tôi, chính vì thế, tôi đồng ý cưới anh với hi vọng, tình yêu có thể khiến anh thay đổi, nhưng hóa ra tôi đã nhầm.
Vừa cưới về anh đã quán triệt tinh thần tôi, rằng mẹ anh vất vả nuôi anh khôn lớn, nên tôi phải có hiếu với bà, bà nói gì cũng phải nghe, nếu tôi làm bà buồn lòng hay làm sao thì đừng có trách. Tôi nhịn, dù sao tôi cũng chẳng phải đứa hư hỗn gì, tôi luôn nghĩ sẽ coi bố mẹ chồng như mẹ đẻ, nhất là bố anh mất rồi, nhà chỉ còn 3 mẹ con, tôi sẽ càng tốt với bà hơn.
Thế nhưng, việc tôi coi bà như mẹ đẻ cũng không khiến bà coi tôi như con gái. Bà không ưa tôi, hay nói thẳng ra là mẹ chồng ghét tôi. Nhà có 3 người, nhưng tôi cứ như người thừa giữa hai mẹ con anh vậy, bữa cơm mẹ con anh nói chuyện với nhau, gắp thức ăn cho nhau, tôi ngồi đơ ra hệt như kẻ thứ 3 lạc loài.
Tôi ốm, chồng chặc lưỡi bảo người ngợm gì mà động tý là ốm, hình như chưa bao giờ anh xuống bếp nấu cho tôi bát cháo, hay mua cho tôi viên thuốc, dù ốm đến liệt giường, tôi vẫn phải tự mình làm mọi việc, tự mình chăm mình.
Còn nếu chẳng may mẹ mệt, anh bắt tôi nấu món nọ món kia, thuốc thang cháo lão.
Ngay cả khi tôi bầu bí, sinh con, cũng chỉ hai mẹ con tôi chăm nhau, chứ mẹ chồng cũng chỉ chớp nhoáng. Chồng ráo với tôi, làm vợ đẻ con ra thì phải lo, đừng có nghĩ phụ thuộc bà quá. Bà ngoại ở xa không chăm được, nên đừng cái gì cũng bà nội.
Tôi biết thế, nhưng vì sinh con xong còn phải đi làm, chẳng còn cách nào khác, tôi buộc phải thuê ô sin, rồi đi làm ngày đêm, nhận cả việc về làm thêm để kiếm thêm tiền trang trải. Con gần 1 tuổi, tôi gầy hốc hác cả người.
Trong gia đình, tôi cũng chẳng có tiếng nói gì, mọi thứ đều do chồng quyết. Anh có vợ con rồi nhưng chưa bao giờ đưa một đồng cho tôi, cái gì cũng bo bo đưa mẹ đẻ. Cũng may nhà tôi có, mẹ thương tôi nên thi thoảng cũng lấy tiếng cho cháu mà gửi tiền đỡ đần tôi.
Năm con tôi gần 3 tuổi, nhà có biến cố lớn, hôm ấy mẹ chồng và tôi có chút xích mích. Tôi tủi quá nên bỏ đi, không ngờ đúng lúc mẹ chồng tôi bị cao huyết áp ngã xuống, chồng về chứng kiến, anh nhất mực cho rằng chính tôi là nguyên nhân khiến bà phải đi viện cấp cứu. Hôm đó anh đánh tôi, chửi tôi không ra gì. Thú thực, tôi như giọt nước tràn ly, chẳng còn gì để mất, tôi làm ầm ỹ tất cả lên và cuối cùng, trong cơn nóng nảy của cả hai, tôi và anh đã ký vào đơn ly hôn và ra tòa sau đó không lâu.
Tôi đưa con về nhà ngoại, mẹ tôi bảo không sống được cứ về đây, trước mắt cứ để con đi lớp ở quê, tôi lo việc của tôi, bao giờ ổn thì đón con về.
Thời gian đầu tôi cũng buồn và suy nghĩ lắm, nhưng rồi nhìn lại mình, gần 30 tuổi mà tôi gầy gò, già nua, khắc khổ, tự cảm thấy mình đày đọa mình quá, bao nhiêu năm sống không ra sống, cam chịu đến tủi nhục như thế. Tự dưng tôi nhận ra mình phải khác đi, phải thay đổi, bởi tôi còn quá trẻ, còn nhiều cơ hội để bắt đầu lại cuộc đời.
Tự dưng thấy tinh thần mình thoải mái, chẳng phải lo nghĩ tối nay nấu gì cho mẹ chồng, chẳng phải lo nhìn sắc mặt mẹ con anh mỗi khi bắt đầu câu chuyện... Tôi thấy mình như trẻ ra, như thấy tương lai mới đang mở ra trước mắt...
Người ta nói rằng, phụ nữ đừng có dại mà đong đếm hạnh phúc của mình quanh quẩn người đàn ông, bây giờ tôi mới thấy điều ấy quả thực chẳng sai chút nào...
Tác giả: Thạch Thảo