Con dâu lặng người nghe lỏm cuộc hội thoại giữa mẹ chồng và người hàng xóm

( PHUNUTODAY ) - Nghe thôi cũng đủ cảm thấy tủi thân đến độ nào. Tôi chỉ ước, giá như mình có được một người mẹ chồng tâm lý như cô hàng xóm thì có lẽ...

Tôi sinh ra tại một vùng quê nghèo tỉnh Bắc Ninh. Lên đại học, tôi khăn gói ra thành phố mưu sinh. Bố mẹ già, nhà lại khó khăn nên sau khi ổn định việc học và chỗ ở được 2 tháng tôi xin đi làm thêm luôn.

Quãng thời gian sinh viên của tôi là những tháng ngày học vội, làm vội, ăn vội, ngủ vội. Tôi không có thời gian đi chơi với bạn bè, cũng không có thời gian để yêu. Có lẽ vì thế mà tôi rất ít bạn. Bù lại, sau khi ra trường, tôi được nhận đi làm luôn với mức lương ổn, tôi cũng không phải chật vật xin tiền bố mẹ cho mình đi học, cũng kiếm được tiền để nuôi đứa em út và cho bố mẹ ở nhà.

Tôi tự hào về tuổi trẻ vất vả nhưng đầy trải nghiệm của mình. 25 tuổi, tôi chưa có một mảnh tình vắt vai, lúc đó tôi gặp anh.

Anh là đối tác mật thiết với công ty tôi. Con trai một gia đình khá giả ở thành phố. Lần đó, tôi có được cử làm hồ sơ, giấy tờ chuẩn bị cho buổi họp quan trọng hai bên, tôi được phía bên anh đánh giá cao vì chuẩn bị hồ sơ rất tỉ mỉ. Từ đó, anh hay tìm cách nói chuyện với tôi nhiều hơn. Sau 3 tháng, tôi chính thức làm người yêu anh.

Yêu nhau nửa năm nữa thì anh đưa tôi về ra mắt gia đình. Lần đầu tiên về nhà anh, tôi cũng chuẩn bị quà cáp và tâm lý khá kỹ càng. Nhưng khi nhìn thấy mẹ anh tôi vẫn không khỏi khép nép. Bà ít cười, cũng ít hỏi chuyện tôi, tôi có cố muốn khơi chuyện cũng không dám. Nhưng bố anh thì khác, ông xởi lởi và nhất là rất quan tâm tôi.

Vì có bầu nên chúng tôi đám cưới nhanh hơn dự tính. Thái độ của mẹ chồng dành cho tôi vẫn không hề thay đổi. Nhất là khi bà về nhà tôi xin cưới. Suốt chặng đường bà chỉ kêu xa và nghèo. Duy chỉ một việc, vì tôi mang thai con trai nên bà cũng không gây hấn với tôi quá nhiều.

Sau khi sinh được 6 tháng, tôi thực sự không muốn đi làm chút nào, chồng cũng có ý để tôi ở nhà mấy bữa nữa vì con còn quá nhỏ. Nhưng mẹ chồng tôi thì không thích, bà nói, không có tôi bà vẫn có thể chăm cháu bình thường, chứ phụ nữ mà không đi làm, ăn bám chồng, chồng khinh, nhà chồng khinh. Chồng tôi có nói vài câu thì mẹ chồng bảo "vợ cũng chỉ là vợ, bênh nó sinh hư". Thế là tôi đành phải đi làm để tránh gây khó xử.

Hôm đó, tôi xin tan làm sớm hơn mọi ngày vì nhớ con. Vừa về tới đầu ngõ thì thấy mẹ chồng tôi đang nói chuyện với cô hàng xóm. Bác ấy tâm sự:
- Tôi thấy con rể đi làm xa mà thương quá bà ạ
- Ôi dào. Bà lắm chuyện. Kệ tụi nó. Mình đẻ nó ra nuôi nó lớn rồi. Làm thế nào kệ vợ chồng nó. Cốt sau mình già yếu nó chăm nom là được rồi. Như con dâu tôi này. Lúc chửa tháng thứ 8. Đi làm về mà cứ kêu mệt tôi nói luôn. Xưa tao còn làm đến ngày đẻ chồng mày. Đẻ chưa được tuần tao lại đi làm luôn. Bây giờ bọn mày cứ vẽ chuyện.
- Thì tôi cũng nghĩ con rể như con. Mình tốt với nó thì nó sẽ tốt với con gái mình. Nó sướng thì con gái mình cũng sướng. Nên tôi có dám nặng lời với con rể đâu.
- Bà thế thôi chứ riêng tôi con dâu làm gì không vừa mắt là tôi bới luôn. Không dám hé răng nửa lời. Làm sao dám. Vì cãi tôi hàng xóm láng riêng sẽ bảo là mất dạy. Láo. Nhưng tôi nói con dâu thì người ta sẽ bảo đó là chuyện bình thường. Mẹ chồng con dâu mà.
- Sao bà lại nói thế. Mình không phải đẻ không phải nuôi mà tự nhiên nó về nhà mình. Chăm lo việc nhà mình phải đối tốt với nó chứ.
- Tại sao phải đối tốt? Nó về nhà chồng thì phải có trách nhiệm với gia đình chồng chứ. Dù tôi có đối với nó thế nào thì sau tôi già yếu ốm đau nó cũng phải chăm nom tôi. Không chăm nom tôi hàng xóm người ta bới cho vào mặt ấy.

Nghe đến đó mà tôi chết lặng. Từ ngày về nhà chồng, mọi công việc trong nhà tôi đều lo toan. Quà cáp bố mẹ chồng cũng chưa bao giờ thiếu. Bố mẹ chồng tôi trọng sĩ diện, đi đâu, làm gì tôi cũng cố gắng lo vẹn toàn, hết mình vì nhà chồng. Hơn 1 năm làm dâu, số lần tôi về ngoại chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thế mà mẹ chồng tôi lại có suy nghĩ như vậy. Cảm giác tủi thân và uất ức cứ lấn dần tận cổ tôi. Giống như kiểu dù tôi có làm gì, cố thế nào thì cũng chỉ là người dưng, nước lã, làm thế cũng là trách nhiệm của tôi và tôi không có quyền đòi hỏi. Giá mà tôi có được một người mẹ chồng tâm lý như bác hàng xóm thì tốt biết mấy.

Từ lúc nghe được mẩu đối thoại đó, tôi không còn cảm giác tôn trọng mẹ chồng như trước nữa. Có phần buông xuôi và phó mặc. Tôi vẫn tỏ ra bình thường với bà và cũng không dám nói với chồng. Với chồng tôi, bố mẹ thì vẫn là số 1. Nhiều khi thương tôi anh ấy cũng chẳng thể hiện ra. Nhưng quả thực lòng tôi thấy rất buồn và tủi thân. Tôi không biết làm sao để vượt qua được tâm lý này nữa. Đúng là "khác máu tanh lòng".

Tác giả: Nguyễn Thị Hương

Tin mới nhất