Kỷ niệm 5 năm ngày cưới, vợ đứng trước cổng khách sạn chờ tôi và nhân tình nghẹn ngào: "Đừng bỏ mẹ con em"

( PHUNUTODAY ) - Tôi chỉ ước giá như cô ấy khùng lên, mắng chửi tôi, đập phá hay làm gì cũng được, đằng này cô ấy chỉ biết khóc lóc và yếu đuối...

Tôi lấy vợ năm 27 tuổi. Vợ là mối tính đầu của tôi. Chúng tôi yêu nhau từ khi hai đứa học năm 3 đại học. Trải qua rất nhiều khó khăn mới đến  được với nhau. Vì quê hai đứa ở xa nhau nên cũng nhiều rào cản, mới đầu em về quê xin việc, nhưng vì hai đứa không dứt khoát được chuyện tình cảm nên lại nghe theo lời tôi bỏ việc ở quê về dưới gần nhà tôi xin công việc khác.

Tính em hiền lành, nhu mì, phải nói là rất ngoan. Ngay cả bố mẹ tôi cũng nói không chê vào đầu được. Em chuyển xuống dưới này làm một thời gian ngắn thì chúng tôi kết hôn. Thời điểm đó tôi cũng rất yêu em, cũng cảm động vì tấm chân tình của em dành cho mình.

Không phủ nhận đàn ông thường thích phụ nữ mềm yếu để được mạnh mẽ, bao bọc, nhưng đấy chỉ là lúc yêu thôi. Còn khi đã nên vợ nên chồng, phụ nữ cũng cần phản trưởng thành, phải lớn lên, phải mạnh mẽ và tự biết nên làm gì với cuộc sống của mình. Yêu nhau màu hồng lãng mạn bao nhiêu thì khi cưới về phải đối mặt với nhiều chuyện bấy nhiêu. Từ công việc, áp lực, cơm áo gạo tiền...công to việc lớn gì cũng đến tay tôi lo lắng. Vợ yếu đuối, em chẳng dám quyết thứ gì, cái gì cũng nhu nhược.

Sinh con xong, là mẹ mà cô ấy vẫn thế, có khi con khóc mẹ không dỗ được cũng khóc theo luôn. Tôi đi làm về muộn, vợ khóc. Không chiều theo ý cô ấy, cũng khóc, thậm chí tôi chỉ hơi cáu kỉnh một chút thôi vợ cũng khóc rồi giận dỗi. Con lớn, tôi khuyến khích cô ấy đi làm nhưng vợ bảo chờ thêm thời gian nữa, cứ thế cô ấy hàng ngày ở nhà, ngoài lúc dọn dẹp chăm con ra thì cả ngày mặt mày bí xị, hờn dỗi, ghen tuông và cằn nhằn chồng. Thật sự càng ngày tôi càng mỏi mệt.

Tôi dù là đàn ông nhưng cũng có lúc thấy yếu lòng, cũng muốn chia sẻ cùng vợ nhưng nhìn cô ấy thế biết cũng chẳng giúp được gì nên lại thôi.

Năm thứ 4 của cuộc hôn nhân, tôi có bồ. Nhân tình của tôi là một cô gái trẻ, không đẹp nhưng duyên. Tính tình sôi nổi, cũng rất giỏi giang. Vân làm cùng chỗ tôi, ở bên cạnh cô ấy, tôi thấy dường như mình trẻ lợi, giàu sức sống, sinh lực, cuộc sống cũng thi vị hẳn ra.

Vân là người có năng lực, cô ấy thường đưa ra cho tôi những trợ giúp đúng đắn trong công việc, nhờ có Vân, mọi thứ suôn sẻ hơn rất nhiều. Vân tươi mới, cô ấy hay cười, tích cực, lạc quan... khác hẳn với vợ tôi.

Tôi yêu Vân thật sự, hoàn toàn không phải cảm giác chơi bời qua đường. Nhưng tôi cũng thương và thấy có lỗi với vợ mình ghê gớm. Nửa thì muốn dứt với Vân để quay về với vợ con, hoàn thành trách nhiệm, nghĩa vụ của người chồng, người cha. Nửa thì muốn ly hôn với vợ để đến bên người phụ nữ tôi yêu thật sự.

Tôi giày vò mình rất nhiều, chỉ sợ ly hôn thì vợ không chịu nổi, bởi cô ấy vốn rất yếu đuối. Hơn nữa cũng vì tôi mà cô ấy mới bỏ việc ở nhà xuống đây. Năm thứ 5 sau đám cưới, tôi vẫn qua lại với Vân. Tôi không biết vợ nghi ngờ tôi có bồ lúc nào, nhưng cái đêm kỷ niệm ngày cưới của hai vợ chồng, tôi lại cùng Vân đi nhà nghỉ.

Lúc bước ra, thấy vợ đứng ngoài, tôi chết lặng. Cũng may Vân đã về trước, vợ bế con lại gần, nước mắt lưng tròng nói: "Đừng bỏ mẹ con em".

Tối hôm đó, tôi thú nhận tất cả với vợ. Cũng nói muốn ly hôn, vì tình cảm đã hết rồi, tôi sẽ nuôi con, cho cô ấy hết tài sản, ra đi tay trắng nhưng vợ khóc nhiều lắm. Cô ấy cầu xin tôi đừng ly hôn, muốn đối xử với cô ấy thế nào cũng được nhưng đừng ly hôn. Tôi thấy mệt mỏi quá, giá mà cô ấy đánh tôi, chửi tôi thì tôi còn thấy dễ chịu hơn thế này. Tôi nên làm gì đây?

Tác giả: Thạch Thảo

Tin mới nhất