Phát sốt với cặp vợ chồng yêu nhau sau 2 ngày đóng giả người tình

( PHUNUTODAY ) - Sau 2 ngày đóng giả làm "người tình", cặp vợ chồng Nhữ Thị Thảo - Đức Minh đã nhận lời yêu nhau và giờ họ đã có cuộc sống rất hạnh phúc.

Trong chương trình Vợ chồng son phát sóng trên kênh HTV7 ngày 19/6 vừa qua, cặp vợ chồng Đức Minh - Nhữ Thảo đã kể về câu chuyện tình yêu hài hước của mình từ khi gặp mặt, trải qua bao sóng gió và cách tạo dựng một gia đình hạnh phúc. Những chia sẻ thú vị được khán giả đón nhận nồng nhiệt và cùng khóc, cười với đôi vợ chồng trẻ.

Cặp vợ chồng Đức Minh - Nhữ Thảo đã kể về câu chuyện tình yêu hài hước của mình từ khi gặp mặt, trải qua bao sóng gió và cách tạo dựng một gia đình hạnh phúc.

Nhữ Thị Thảo quê gốc ở Thanh Hóa, lấy chồng ở Phú Thọ. Chồng của Nhữ Thị Thảo tên là Đức Minh. Cặp đôi này khiến khán giả cười sặc sụa khi kể về chuyện tình của mình.

Thảo bắt đầu kể về cơ duyên gặp gỡ của hai con người đến từ hai miền đất xa lạ có tính tình ban đầu khác biệt nhau. Năm 2009, khi Thảo và Minh cùng là tham gia một diễn đàn kết bạn, ngày nọ, Thảo đọc được status: "Buồn ơi, tớ là Khóc đây" của anh chàng mặc áo sơ mi trắng, đeo kính râm và "trông cũng già già". Ngay lập tức, cô nàng thấy "sến sẩm quá" nên cũng bình luận lại để trêu đùa: "Khóc ơi, tớ là Khăn mùi xoa đây". Thế rồi, từ những dòng bình luận qua lại, họ "chat chít" với nhau nhiều hơn và Minh chủ động xin số điện thoại của Thảo để làm quen, nói chuyện.

"Lúc chat chit, ông này ông ý hỏi em sinh năm bao nhiêu. Em bảo em sinh năm 87 thì ông ý nói ông ý sinh năm 85. Thế là em mới gọi bằng anh chứ em biết là ông ý sinh năm 89 thì em cho qua rồi chứ em không nói chuyện với trẻ con" - Thảo kể về "cú lừa" ngoạn mục đầu tiên của người mà cô không nghĩ sau này sẽ trở thành chồng mình.

 

Cũng như nhiều chàng trai khác khi nói chuyện với bạn gái trên mạng, Đức Minh hay nói những lời bông đùa. Sau khi "nói dối" về năm sinh, anh chàng còn tiếp tục lấy được lòng tin của người đẹp nhờ cách nói chuyện chững chạc và lời khẳng định "anh đã đi làm rồi", "anh hay đi công tác Hà Nội lắm" dù thực tế Minh vẫn còn đang đi học.

Nhữ Thảo kể về cuộc gặp mặt "bá đạo"đầu tiên khiến nhiều người tâm đắc. Hôm đấy, Minh mời Thảo đi uống nước. Thảo đã bị vỡ mộng ngay lập tức vì thấy anh chàng "vô duyên và biến thái kinh khủng". Thảo kể: "Hôm ông ấy xuống Hà Nội gọi em đi chơi, em nghĩ phải ăn mặc lịch sự, tránh để người ta hiểu lầm nên em chơi nguyên bộ đồ đen, sơ vin và đi guốc cao 7 phân, em cao 1m65 nữa nên vào là hơn 1m70 rồi. Em đến chỗ hẹn gặp ông ý thì giật mình. Ông ý mặc nguyên cái quần bò bó sát, 1m59 bé tí tị. Hồi đấy, ông ý 49 kg chứ không được như giờ đâu. Em nghĩ: 'Ôi trời ơi, bị lừa rồi'. Xong ông ấy chỉ nhìn em bảo: 'Em ơi, sao em cao thế?', chả nói cái gì cả. Ông ấy còn ngồi trên cái xe Nouvo cao nên em bảo: 'Thôi, đúng là tranh đả kích rồi'.

Lúc đi uống nước, đi được một đoạn, ông ấy dừng lại hút thuốc rồi quay sang bảo em: 'Em ơi em, làm một điếu cho đỡ thối mồm'. Em sợ câu đấy luôn và tự nhủ: 'Thôi, thằng này đúng thứ vô duyên nhất trên đời rồi'".

 

Quá thất vọng với chàng trai lần đầu gặp mặt, Thảo nhắn tin cho em gái nhờ cứu viện: "Mày gọi chị về đi. Chị gặp phải cái thứ dở hơi rồi".

Nhưng cô em gái của Thảo lại ra sức động viên: "Thôi, đã nhận lời rồi thì cứ cố gắng đi đi cho nó lịch sự. Uống nước xong rồi về cũng không muộn đâu. 'Nó' ở tỉnh khác xuống chứ không giở trò gì đâu". Đến nước này thì Thảo cũng đành miễn cưỡng tiếp tục cuộc gặp gỡ.

Tuy nhiên, khi đi đến quán cafe, Thảo mới thấy ở đó có rất đông bạn bè của Minh và lại toàn là đàn ông cao to, có mỗi hai cô gái nhìn mặt buồn buồn. Đột nhiên, Minh quay sang Thảo nhờ vả: "Em ơi, em giả làm bạn gái cho anh với. Cô này là người yêu cũ ngày xưa của anh. Cô ấy cứ muốn níu kéo mà anh không còn tình cảm nữa".

Chẳng hiểu thế nào Thảo lại đồng ý giúp và ngồi sát vào Minh, rồi còn cho Minh cầm tay. Minh liền giới thiệu với mọi người: "Đây là Thảo, người yêu anh. Bọn anh yêu nhau được 3 tháng rồi" dù thực tế là vừa mới gặp mặt. Thảo cũng "diễn nhập vai lắm" và hai ngày sau đó, họ yêu nhau thật. "Ông ý trông biến thái vậy thôi nhưng lúc vào gặp bạn, ông ý nói chuyện lịch sự mà ông ý hát hay lắm. Ngồi gần nhìn mặt trông mũi cao, tròn tròn xinh xinh và răng cũng chưa đen như bây giờ đâu nên em cũng 'kết'" - Thảo chia sẻ thêm với thoáng chút ngượng ngùng.

Cuộc sống sau hôn nhân của đôi vợ chồng này không phải lúc nào cũng màu hồng. Hai năm đầu tiên hai vợ chồng sống rất hạnh phúc nhưng từ khi Thảo lao vào kinh doanh quan mạng, bận bịu suốt ngày thì mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh, thậm chí hôn nhân của 2 người đứng trên bờ vực tan vỡ. Nhưng bằng tình yêu thực sự mà họ đã cứu vớt được tình thế và hiện tại gia đình  Đức Minh - Nhữ Thảo đang rất hạnh phúc.

Đúc kết từ câu chuyện rất thật này của mình, Thảo đã viết 1 đoạn status gây bão "Một ngày ta chán nhau". Dù chỉ mới xuất hiện trên Facebook được vài giờ đồng hồ, chia sẻ của một bà mẹ 8x đã trở thành chủ đề thu hút hơn 22 nghìn lượt yêu thích cùng hàng nghìn lượt chia sẻ.

Dù chỉ mới xuất hiện trên Facebook được vài giờ đồng hồ, chia sẻ của một bà mẹ 8x đã trở thành chủ đề thu hút hơn 22 nghìn lượt yêu thích cùng hàng nghìn lượt chia sẻ.

Nguyên văn đoạn Status gây bão của Nhữ Thảo:

Có một thời gian vợ chồng mình không thể cười với nhau sau những cuộc cãi vã được nữa. Điều mà trước đây chỉ to tiếng vài phút sau là đã cười nhăn nhở. Đến khoảng ấy lại là sự im lặng, im lặng đến ngột thở. Chẳng ai có thể nói được với nhau lời tử tế. Tránh mặt nhau, ngay cả giấc ngủ cũng không muốn chạm. Chỉ cần nói với nhau một câu cũng đủ gây ra một cuộc khẩu chiến. 

Mình nói rất nhiều lần rằng, với mình im lặng là chết. Và lúc ấy thì vợ chồng mình đang chết thật. Cứ thế kéo dài đến cả tháng trời, trong khi bình thường ngay cả khủng hoảng tồi tệ nhất cũng chỉ ngày thứ 3 là vợ chồng lại ôm nhau ngủ. Vậy mà suốt 1 tháng chẳng ai có thể nhìn nhau một cách bình thường. Cảm giác như chỉ muốn biến mất khỏi cuộc đời nhau một cách sạch sẽ nhất. 

Và rồi một buổi tối, chồng mình ngồi gõ lạch cạch cả giờ đồng hồ, rồi in ra bản ĐƠN XIN LY HÔN đưa mình .Chồng mình nói :

- Giải thoát cho nhau đi em. Anh sắp không chịu nổi rồi.

Chẳng thế hiểu được lý do vì sao, ngay cả bản thân mình cũng nghĩ đến điều ấy nhưng là đàn bà vẫn còn muốn giữ gia đình tròn vẹn cho con nên cứ sống như vậy đi. 

Mình không ngạc nhiên, bình thản cầm bút ký: Tôi đồng ý!

Chồng mình im lặng cầm lá đơn cho vào cặp. Trong lá đơn nói rõ sẽ chia đôi con cho nhau. Mỗi người nuôi một đứa.

Cả đêm hôm ấy, vợ chồng mình không ngủ. Mắt mình ráo hoảnh, chẳng thể nghĩ được gì cho ngày mai. Còn chồng mình - anh ấy bật khóc nấc lên từng tiếng.

Lần đầu tiên mình nhìn thấy những giọt nước mắt chua chát của anh ấy. Dường như cố gắng kìm lại nhưng không được, rồi anh bật dậy lao vào nhà tắm, không nhớ là ở trong ấy bao lâu, chỉ biết lúc trở ra mắt đã đỏ ngầu.

Mình hỏi:

- Sao anh khóc, đây chẳng phải là ý của anh sao. Sao còn đau khổ chứ. Em đồng ý giải thoát theo ý anh, anh còn muốn gì. 

Chồng mình nhìn lên ánh mắt vật vã:

- Anh thương con, rồi hai đứa sẽ mỗi đứa một phương,không được ở cạnh nhau nữa. Anh sẽ rất nhớ con 

Rồi anh ấy ôm ghì lấy Bột, cố nén tiếng nấc.

Mình đứng bật dậy, cố không để mình khóc theo.

Khi cuộc sống đã đến mức chẳng thể dung hoà được nữa, ra đi là điều cần thiết. Chẳng phải vì ai, chẳng vì ai phản bội ai, chỉ vì chúng ta đã không thể vượt qua những áp lực cuộc sống. Mình cũng đã từng nói với anh ấy: Con người mình buông bỏ hay nắm giữ đều rất quyết liệt. Anh ấy hiểu điều ấy. 

Và chồng mình khoá FB, ai tinh ý có thể thấy một thời gian mình viết gì cũng không tag anh ấy vào nữa. Bọn mình ly thân, mỗi đứa một phòng. Mình nhắn cho chồng mình: 

- Anh đừng bỏ Facebook, em muốn nhìn thấy con, anh siêng up ảnh con nhé, hàng tuần sẽ cho hai anh em gặp nhau 1 lần. Xin lỗi vì chúng ta đã không thể giữ được tình yêu này.

Lúc này mình khóc .

Ngày hôm sau ấy, chồng mình đi làm nhắn tin về rằng:

- Anh đi làm và đã nộp đơn lên toà án. Họ hẹn 15 ngày nữa gặp nhau trên toà để giải quyết. Thời gian ấy chúng ta tạm thời ly thân, sau đấy anh sẽ thuê nhà giúp cho em và con.

Mình nhắn lại lạnh lùng:

- Không cần đâu, em sẽ đi luôn, em tự lo được. 

Hôm ấy trở trời con lại ốm, mình thu xếp đồ rồi nói với mẹ chồng là đưa cháu đi Hà Nội khám bệnh. Chuyện sau này êm xuôi sẽ nói sau. Chồng mình chuyển vào tài khoản riêng của mình, rồi nhắn : 

- Anh sẽ gửi thêm sau 

- Ok anh, em và con đi bây giờ.

Chồng mình im lặng.

Mọi thứ đã hoàn tất cho một cuộc chia ly. Chẳng cần lý do gì cả, chỉ là không thể ở bên nhau được nữa. Mình gọi taxi, ôm con vào lòng, vô thức, cứ đi đã rồi tính. Nửa đường thì con lên cơn sốt, rồi nôn trớ trong xe, mặt tái đi. Ngoài trời giữa những ngày rét đậm. Mình hối lái xe chạy nhanh về bệnh viện nhi trung ương. 

Trời bắt đầu tối thì có mưa, bế con chạy vào viện, mưa và gió táp vào mặt lạnh buốt, cố ôm lấy con mà lòng cay đắng. Tại sao mọi thứ lại trở nên như thế, tình cảm 6 năm qua, những khó khăn đã từng, những yêu thương ngọt ngào đã qua giờ chỉ cần ngoảnh mặt đi là hết sao?

Một mình tay ôm con sốt, tay làm thủ tục. Con khóc, bác sĩ hỏi người nhà đâu, đưa người nhà bế con. Lúc ấy trong đầu nhớ về những ngày hai vợ chồng đưa con đi khám. Đứa bế con đứa chạy lăng xăng lo việc. Con khóc đứa bế đứa dỗ, động viên nhau. Quay sang bên cạnh, mọi người đều đủ bố mẹ bên cạnh con. Mình ứa nước mắt.

Hình như chúng ta đã sai ở đâu đấy. Hình như chúng ta đang làm khổ nhau và con vì cái ích kỷ của bản thân.

Tay xách nách mang, vừa ôm cho con ti vừa chạy, nước mắt lã chã. Cái hình ảnh lúc ấy chắc chẳng thể nào quên. Con bị viêm phế quản, bác sĩ cho thuốc rồi về. Mò vào túi lấy điện thoại, hơn 20 cuộc gọi nhỡ và 5 tin nhắn của chồng mình. Đồng hồ đã gần 10h đêm. 

Anh ấy nhắn:

- Em nghe máy đi

- Em và con đang ở đâu 

- Anh sai rồi, em cũng sai rồi 

- Em về đi

- Em ở đâu, anh đi đón.

Mình không kìm được nữa, khóc nức nở ở hành lang bệnh viện. Gọi lại cho chồng mình:

- Em đang trong viện nhi, con ốm. Khám xong rồi. Giờ em mới cầm điện thoại 

- Em bắt xe cho con về nhà luôn nhé, về thấy tủ quần áo của em trống không, chẳng thấy em ngồi ở giường như mọi ngày, anh thấy sợ quá. Anh gọi em mãi mà em không nghe. Anh lại càng lo, cứ nghĩ dại .....

- Về đi, mai anh đi rút lại đơn .

Mình hiểu tâm trạng của chồng mình, có lẽ cũng như mình lúc này.

Mình tắt máy, lòng bớt nặng, sau tất cả, mình cần về. Tình yêu vẫn ở đấy, chỉ là chúng ta mải lo quá nhiều thứ mà trót hết kiên nhẫn cho một mối quan hệ. Cơm áo gạo tiền quên đi mất chúng ta còn tình yêu cần gìn giữ. 

Về đến nhà hơn 12h khuya. Cả nhà đã ngủ, còn chồng mình ngồi đấy, đón lấy con rồi bảo:

- Em qua quán ăn bát cháo đi cho ấm (quán cháo ngay sát nhà). 

Mình làm theo vì bụng lúc này đã rống tuếch. Xong xuôi vào phòng, đặt con xuống giường, hai vợ chồng nhìn nhau hồi lâu, mình bật khóc, chồng mình ôm lấy mình rồi nói:

- Thôi, không sao đâu. Vợ ngủ đi không mệt rồi. Ổn rồi, ổn rồi ...

Sau 1 tháng im lặng là cái ôm ổn rồi của chồng!

Thế đấy, có những quãng thời gian chẳng cần người thứ 3 thì cuộc sống vợ chồng cũng trở nên bế tắc đến mức muốn tống khứ ra khỏi cuộc đời nhau bằng lá đơn Ly Hôn như vậy. Cuộc hôn nhân nào dù có tốt đẹp đến mấy cũng phải có đến trăm lần người trong cuộc muốn ly hôn, cũng phải đến vài chục lần muốn “giết chết” đối phương. Vì chúng ta ai cũng có khuyết điểm.

Sống chung một nhà là đã lột trần nhau toàn diện từ thể xác đến tính cách, nhiều khi có cảm giác hối hận vô cùng vì lấy nhau. Mình chắc các bạn cũng có cảm giác vậy ở một giai đoạn nào đấy. Thắng được cái khoảng thời gian BỘC LỘ này thì chúng ta sẽ THẤU HIỂU và sẽ là HẠNH PHÚC. Nếu không sẽ vĩnh viễn mất nhau ở tuổi trẻ, đánh mất tất cả những năm tháng đã yêu thương và cần có nhau đến mức nào! 

Cái gì trong cuộc đời cũng có giá của nó hết. Giá của cái nắm tay lúc về già là bao nhiêu giông bão của tuổi trẻ. Hi vọng mỗi chúng ta đều nghĩ được khi muốn chấm dứt hãy nghĩ về những lý do khiến chúng ta bắt đầu ! Nghĩ về những phút giây hạnh phúc bên nhau! Giờ thì ôm người đàn ông bên cạnh ngủ đi thôi.

>Đám cưới của cặp đôi "nhí" 16 tuổi gây sốc ở Nghệ An
(Xã hội) - (Phunutoday) - Dù chưa đủ tuổi để kết hôn, nhưng đôi trẻ này lại được gia đình, họ hàng 2 bên tổ chức cho một đám cưới rất linh đình...

Tác giả: Nguyễn Trà Mi