Bỏ rơi tôi với cái bụng bầu, 5 năm sau cả nhà anh quỵ lụy tìm tôi xin tha thứ

( PHUNUTODAY ) - Tôi cũng không nghĩ ngày này lại đến sớm như vậy, hóa ra quả báo là có thật, ông trời thật sự có mắt...

 Tôi yêu Vinh từ khi học năm cuối đại học. Vinh hơn tôi 3 tuổi, lúc đó anh đang làm trong một công ty xây dựng.

Thời gian đầu mới yêu nhau, Vinh rất chiều chuộng tôi. Anh là người Hà Nội, còn tôi là con bé nhà quê, ngây thơ, giản dị. Vinh bảo chính vì tính nết này của tôi mà anh yêu thương và muốn được che chở cho tôi.

Vậy mà thời điểm tôi vừa ra trường thì phát hiện có bầu. Tôi nói với Vinh, anh dẫ tôi về nhà. Thực sự lúc đó tôi đã rất hi vọng có thể làm đám cưới, sinh con và sống cuộc đời hạnh phúc.

Ngờ đâu bố mẹ Vinh phản đối, mẹ anh chửi tôi là đồ "đào mỏ", thấy người sang bắt quàng làm họ. Loại nhà quê, "đũa mốc còn chòi mâm son". Bà còn nói chắc gì cái thai trong bụng tôi đã là máu mủ nhà này, có khi đi lang chạ ở đâu, thấy nhà bà có nhà có cửa đàng hoàng nên ăn vạ.

Tôi điếng người khi nghe những lởi xỉ nhục. Vì không chịu đựng nổi, tôi bỏ chạy khỏi nhà anh. Cả đêm hôm ấy, tôi nằm khóc, biết cuộc đời mình có lẽ chẳng ra sao...

Hôm sau Vinh đến tìm tôi, anh nói mẹ anh không đồng ý, anh không có cách nào thuyết phục được. Rồi anh bảo tôi bỏ thai, sau này rồi tính. Giây phút đó, tôi biết mình yêu nhầm, trao gửi nhầm người mất rồi.

Vinh về rồi, tôi khóc đến lặng người. Thế rồi quyết tâm dứt bỏ tất cả, tôi về quê. Nhà tôi chỉ còn mỗi mẹ, cũng may mẹ tôi không trách móc, chỉ ôm lấy tôi khóc. Bảo thôi "con dại cái mang", giờ cố gắng nghỉ ngơi, sinh con cho khỏe mạnh.

Cũng mất một khoảng thời gian dài tôi mới bớt chông chênh. Khi con hơn 1 tuổi, mẹ trông con cho tôi đi làm. Tôi phỏng vấn được vào một công ty dầu khí, lương thưởng rất khá. Cũng từ đấy, cuộc sống yên ổn, dễ thở hơn rất nhiều.

Con trai tôi lớn lên, xinh xắn, khỏe mạnh, ngoan ngoãn. Tôi cũng không yêu đương ai nữa, vì xác định cả đời này sẽ ở vậy nuôi con.

Mọi thứ cứ thế trôi qua, năm con trai tôi 5 tuổi, đột ngột Vinh và gia đình anh lặn lội từ Hà Nội lên nhà tôi xin lỗi và nói muốn nhận dâu nhận cháu. Mẹ tôi không tiếp nhưng nhà Vinh cứ dai dẳng ở lại không chịu về. Mẹ Vinh bảo ân hận vì năm xưa nhẫn tâm với tôi, nay đến xin tôi cơ hội cho bù đắp.

Tôi tìm hiểu ra mới biết, Vinh đã cưới vợ nhưng không hiểu sao mãi không sinh được con nên vợ bỏ. Hóa ra đây là lí do chính, tôi thật sự căm giận vô cùng khi biết sự thật, nào có phải nhà anh ăn năn gì, chỉ vì anh không sinh được con, sợ tuyệt tự tuyệt tôn nên mới thế.

Tôi bảo với mẹ Vinh, đứa con này là con rơi con vãi, không phải máu mủ nhà bà đâu nên bà về đi. Bà ta khóc lóc, nói ngày ấy có mắt như mù nên mới đối xử với tôi như vậy.

Càng nghĩ tôi càng căm hận, bao nhiêu năm tôi cực khổ, nhà anh chưa một lời hỏi thăm, anh phụ tôi bạc bẽo như thế giờ còn mặt mũi đến đây xin nhận cháu.

Tôi  bảo nhà Vinh về đi, nhưng mấy ngày nay không ai chịu về cả. Còn thuê nhà nghỉ gần nhà tôi ở, ngày nào cũng đến làm phiền. Khổ thân con tôi ngày nào cũng chứng kiến cảnh tranh giành. Tôi nên làm gì đây?

Tác giả: Thạch Thảo