Tôi lấy chồng muộn, gần 30 tuổi mới lên xe hoa. Cũng bởi tôi là người phụ nữ khá độc lập, tôi vốn thích sự nghiệp, thích kiếm tiền hơn việc kết hôn và sinh con sớm.
Chồng hơn tôi 1 tuổi, anh là dân công trình. Chúng tôi quen nhau qua giới thiệu của bạn bè. Thấy cũng nói chuyện hợp hợp nên tiến xa hơn. Bố mẹ tôi thì thúc giục, sốt ruột lắm rồi nên tôi cũng không từ chối nữa.
Quen nhau 6 tháng thì làm đám cưới. Nhưng cưới về chưa đầy tháng, tôi đã thấy chán. Chồng tôi rất lười, anh đi làm về là không động chân động tay vào bất cứ việc gì, cứ nằm ườn ra xem phim, chơi điện thoại, mặc kệ tôi cơm nước, dọn dẹp... dù công việc của tôi chẳng nhàn nhã gì, thậm chí còn áp lực hơn anh.
Chồng thích nhậu nhẹt, chẳng có ngày nào tan làm anh không là đà bia bọt. Tối cũng đi chơi, có khi 11, 12 giờ đêm chưa về. Tôi nói mãi chẳng nghe.
Thời gian tôi bầu bí, nghén ngẩm cực vô cùng, vậy mà chồng cứ tênh tênh, anh bảo đàn bà có ai không phải đẻ, tôi không phải làm mình làm mẩy. Có ai chửa vượt mặt mà hàng ngày vẫn phải tự mình làm việc từ A đến Z như tôi không?
Chồng cũng là người khô khan, trước yêu nhau còn được đôi lời ngọt nhạt. Giờ anh cứ tôi cô, thậm chí mày tao với vợ.
Thời gian tôi nghỉ sinh, tiền tiết kiệm được và tiền bảo hiểm, đáng ra thoải mái cho thời gian ở nhà 6 tháng nhưng chồng mang đi bài bạc sạch, nghĩ mà khổ không để đâu cho hết, may có nhà ngoại và mẹ chồng chu cấp thêm. Tôi nói không ngoa, con được 6 tháng, chồng bế được không quá mười đầu ngón tay, cũng không phải tự nguyện mà là do hôm nào tôi bí quá, "nhờ" anh thì anh hộ.
Nhiều khi nghĩ mà chán quá, cuộc hôn nhân này như canh bạc, tôi là kẻ thua thảm hại. Biết thế này tôi đã chẳng vội kết hôn. Giờ ngẫm ra mới thấy ân hận, cuộc sống rõ ràng là của mình mà lại vì bố mẹ, vì người đời dị nghị tuổi tác mà lấy vội tấm chồng để giờ đây ân hận...
Tôi luôn có dự cảm chẳng lành về cuộc hôn nhân này, từ khi vừa cưới xong đã thế. Bây giờ vì con nhỏ quá, tôi chưa dám quyết, nhưng nếu chồng không thay đổi thì chuyện ly hôn chỉ là chuyện sớm chiều mà thôi.
Có mẹ nào cũng cảnh ngộ, có thể chia sẻ với tôi không?