Tu trăm năm mới chung một chuyến thuyền, tu nghìn năm mới nên duyên chồng vợ, đó là câu nói dân gian về duyên phận nhân sinh, gặp nhau bởi chữ duyên, gắn kết đời nhau bởi chữ nợ, trân quý cơ duyên này cũng chính là trân quý bản thân mình vậy. Bởi vậy, đã là vợ chồng phải yêu thương hết lòng, chung nhau niềm vui, sẻ chia những nỗi buồn và có thể hy sinh vì nhau...
Vậy nhưng, trong cuộc sống vẫn còn những người chồng sống bội bạc, không còn tình người. Câu chuyện người chồng bỏ đi khi biết vợ ung thư vú đã di căn dưới đây khiến nhiều người vô cùng bức xúc trước sự phũ phàng đáng lên án của người chồng.
Chồng bỏ đi Trung Quốc khi chị sinh con trai thứ 2 được 5 ngày, sau 2 năm người chồng quay về với mong muốn hàn gắn tình cảm thì cũng là lúc chị biết mình bị ung thư vú đã di căn. Người chồng biết chị bị bệnh hiểm nghèo đã nhẫn tâm dứt áo ra đi lần thứ 2.
Chồng bỏ đi khi vợ nằm viện sinh con
PV báo Công Lý đã có mặt ở Bệnh viện K cơ sở 2 (xã Tân Chiều, Thanh Trì, Hà Nội) để truyền hóa chất đợt 2, chị Đinh Thị Yến (SN 90, trú thôn Đông, xã Duy Phiên, huyện Tam Dương, tỉnh Vĩnh Phúc) chít lên đầu chiếc khăn hoa nhằm che đi phần da đầu lộ ra do rụng tóc. Ở đây, hầu như bệnh nhân nào đầu cũng đội mũ hoặc chít khăn.
Chị Đinh Thị Yến. |
Chị Yến mở đầu câu chuyện bằng ký ức không mấy tươi sáng của một đứa con gái sinh ra trong gia đình có con một bề, ở nông thôn.
Năm chị Yến học lớp 9, bố chị bỏ 6 mẹ con đi biệt tăm không một lời giải thích. Một mình mẹ chị phải tảo tần nuôi 5 cô con gái khôn lớn rồi lần lượt gả chồng. Năm chị Yến 18 tuổi cũng là lúc vừa học xong cấp 3, chị quyết định khăn gói lên Hà Nội làm thuê lấy tiền đỡ đần mẹ.
2 năm làm phục vụ ở quán ăn cho người ta chị cảm nhận rõ sự nhọc nhằn của người mẹ khi phải một mình bươn chải nuôi các con khôn lớn. Trong khoảng thời gian ấy, chị làm cùng một chàng trai quê Phú Thọ kém chị 2 tuổi. Người xưa có câu “gái hơn 2, trai hơn 1”, cứ ngỡ trời se duyên nên chị bất chấp sự phản đối kịch liệt của gia đình mà kết duyên vợ chồng với người con trai ấy.
Lấy nhau xong, 2 vợ chồng chị tiếp tục lên Hà Nội làm thuê, được mấy tháng thì chị có bầu. Bụng mang dạ chửa, không làm được việc nặng chị về quê nương nhờ mẹ già, còn người chồng ở lại làm thuê kiếm tiền gửi về cho chị. Dự tính là vậy, nhưng từ khi chị rời Hà Nội về quê cho tới lúc sinh con, người chồng không gửi cho chị đồng nào.
Tiền đi viện sinh con, tiền sinh hoạt đều do một tay mẹ chị lo lắng. Túng bấn quá, mẹ chị tính nước đi vay, vay hết anh em, vay đến ngân hàng. Bĩ cực lắm nhưng vì con cháu nên bà cắn răng mà chịu đựng.
Ngày tháng trôi đi, con chị lớn dần, 15 tháng chị cai sữa con lên Hà Nội mưu sinh. Ở chốn thị thành, ai thuê gì chị làm nấy từ dọn nhà, bưng bê đến rửa bát…Được vài tháng chị lỡ kế hoạch, cái bụng ngày càng to. Vì nghèo chị tính bỏ đứa con đi, nhưng đêm nằm nghĩ lại con cái là trời cho nên chị lại để đẻ.
Cũng giống như lần sinh đầu, lần này chồng chị cũng không mang về cho chị xu nào. Chị đẻ được vài ngày lẽ ra được xuất viện về nhà thì không may chị bị nhiễm trùng nên phải tiếp tục nằm lại điều trị. Chị nằm viện đến ngày thứ 5 thì chồng chị nói với chị ý định cùng vài người bạn sang Trung Quốc, còn sang Trung Quốc để làm gì thì anh ta không nói rõ.
Vừa sinh xong, chị cần chồng bên cạnh ít nhất là để vỗ về, an ủi. Chị nói với anh những lời ngọt ngào, tha thiết mong anh ở nhà bên mẹ con chị. Thế nhưng, bất chấp tình vợ chồng, nghĩa phu thê, anh ta bỏ đi khi con trai còn đỏ hỏn. Chị chỉ còn biết khóc ròng những ngày nằm trong viện.
Dặn chồng lấy vợ, nuôi con thành người
Cuộc sống, công việc hối hả cuốn chị đi, cuốn luôn cả những nhớ nhung, hụt hẫng của người vợ trẻ. Chị xin vào làm công nhân cho một công ty cách nhà 9km. Làm ngày làm đêm, tháng cao điểm chị cũng được 5-6 triệu đồng tiền lương. Số tiền không lớn nhưng đủ cho gia đình 4 người trang trải cuộc sống.
2 năm nay chị Yến một mình nuôi 2 con trai và mẹ già. |
Sau 2 năm bỏ đi biệt tích người chồng bỗng chốc quay về với mong muốn chị cho anh ta ít tiền và hai vợ chồng làm lại từ đầu. 2 năm một mình nuôi 2 con trai cùng mẹ già đã là quá sức đối với một người phụ nữ thì lấy đâu ra tiền tích cóp. Chị Yến tâm sự, nhiều khi đau khắp người nhưng chị cũng không đi khám phần vì không có tiền phần vì chủ quan. Cũng vì thế mà khi phát hiện ra căn bệnh ung thứ vú thì cũng là lúc ung thư di căn và buộc phải điều trị bằng hóa chất.
Ngày chị biết chính xác mình mắc bệnh ung thư, chị nói với chồng về sự sống mong manh và ước nguyện anh thay chị nuôi 2 con lớn khôn thành người. Chị dặn chồng nếu có ai thương yêu thì cứ đi thêm bước nữa để có người chăm lo, đỡ đần. Nói xong chị quay đi, nước mắt lưng tròng…
Sau vài ngày biết tin chị mắc bệnh hiểm nghèo, ý định quay về làm lại từ đầu của người chồng không còn nữa, anh ta lại một lần nữa bỏ mẹ con chị mà đi. Quá đau lòng, chị chẳng nói thêm điều gì, lẳng lặng xuống Hà Nội truyền hóa chất. Từng mảng tóc cứ thế rụng dần, rụng dần, chị soi gương rồi nhìn vào bức ảnh trong điện thoại được chụp khi còn khỏe mạnh mà không tin vào thực tại.
Người mệt mỏi, chân tay rã rời, mồm miệng đắng ngắt, ăn vào lại nôn ra, chị kiệt sức đến nỗi thở cũng trở nên khó nhọc. Mỗi lần truyền xong hóa chất được về nhà, chị lại phải đến ở nhờ nhà người thân vài hôm để hóa chất không ảnh hưởng đến 2 con nhỏ ở nhà. Mỗi lần nhìn thấy con chị lại khóc, chị khóc vì thương con, thương thân và thương mẹ già một đời long đong, vất vả. Để có tiền chạy chữa cho và nuôi cháu bà Phạm Thị Lý (50 tuổi) – mẹ ruột chị Yến đã phải đi vay lãi, lãi mẹ đẻ lãi con, căn nhà cấp 4 mẹ con chị đang ở như xiêu vẹo trước sóng gió cuộc đời.
Mọi tấm lòng hảo tâm xin gửi về:
Số tài khoản: 711AA2626182 - Ngân hàng TMCP Công Thương Việt Nam VietinBank
Chủ tài khoản Đinh Thị Yến, trú thôn Đông, xã Duy Phiên, huyện Tam Dương, tỉnh Vĩnh Phúc
SĐT: 096.565.0442
Cách đây 1 năm cũng xảy ra một trường hợp tương tự. Cả cộng đồng mạng vô cùng phẫn nộ trước người đàn ông ly dị vợ khi biết cô bị ung thư vú
Bạn của người vợ bị ung thư vú bức xúc: “Nếu chết là trạng thái khi trái tim ngừng đập thì tôi nghĩ bạn tôi đã chết. Bởi trái tim cô không còn đập nữa từ khi chồng cô đưa lá đơn ly hôn cho cô. Đạp đổ lên tình nghĩa chồng vợ, đạp đổ bao năm xây đắp. Cô buông xuôi và phó mặc”.
Đó là tâm sự đẫm nước mắt của một người dùng Facebook có tên H.V kể về câu chuyện của một người bạn bị ung thư vú. Theo như lời kể, nhân vật nữ chính trong câu chuyện dù hết mực yêu thương, lo lắng cho chồng con nhưng vẫn phải nếm "trái đắng" từ người chồng phụ bạc. Ngay sau khi biết vợ mình mắc bệnh hiểm nghèo, người chồng này đã tuyên bố ly hôn và gửi đơn lên Tòa án. Anh ta sẵn sàng bỏ mặc người vợ trẻ vừa phải chống chọi với những đau đớn về thể xác do bệnh tật hành hạ vừa phải chịu cú sốc tinh thần từ người chồng "đầu ấp tay kề" tưởng chừng như yêu thương mình nhất.
Nội dung đầy đủ của câu chuyện như sau:
“Bạn tôi, 25 tuổi lấy chồng. 27 tuổi sinh đứa con đầu lòng. 31 tuổi xây nhà. Cuộc đời cô ấy diễn ra luôn được hoạch định trc. Năm nay làm gì, sang năm mua gì. Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch được lên sẵn. Nhưng cô ấy... không lường được sự phản trắc của lòng người. 3 tháng trước, cô ấy phát hiện mình bị ung thư vú. May mắn là bệnh mới ở giai đoạn đầu, nghĩa là cô ấy có khả năng kéo dài sự sống. Chỉ cần kiên trì và chịu tốn kém. Đến thăm bạn, cô cười lạc quan: 'thế là tao tránh được nỗi lo tuổi già rồi. Không sợ xấu sợ nhăn nữa.... Bệnh tật, vốn không nằm trong toan tính của đời người'.
Nhưng có lẽ, điều ko ai, ngay cả bạn tôi có thể tính tới là chồng cô ấy. Người đầu gối tay ấp môi kề suốt gần 10 năm đã đệ đơn lên tòa xin ly hôn vs người vợ tào khang của mình đúng vào thời điểm bạn tôi cần anh ta nhất. Nỗi đau nào lớn hơn? Những đau đớn bệnh tật hành hạ thể xác? Hay nỗi đau bị người đàn ông mình yêu thương ném ra khỏi cuộc đời anh ta sau bao vất vả, bao hy sinh nhọc nhằn? Khi tuổi trẻ không còn, sức khỏe không còn? Bao thanh xuân tươi đẹp đã dành cả cho một người để nhận về bội bạc.
Người đàn bà 33 tuổi ngồi trước mặt tôi đã kiệt quệ sức lực. Cô hoàn toàn không giống cô bạn tôi 3 tháng trc, lúc mới biết tin mình bị bệnh vẫn còn trêu: 'giờ tao sẽ lên mục tiêu chiến đấu với thần chết mày ạ. Xem ai sẽ thắng'.
Nếu chết là trạng thái khi trái tim ngừng đập thì tôi nghĩ bạn tôi đã chết. Bởi trái tim cô không còn đập nữa từ khi chồng cô đưa lá đơn ly hôn cho cô. Đạp đổ lên tình nghĩa chồng vợ, đạp đổ bao năm xây đắp. Cô buông xuôi và phó mặc.
Tôi gặp chồng cô ở hành lang bệnh viện. Anh ta bối rối biện minh cho việc mình bỏ rơi bạn tôi khi cô đang cận kề sống chết: 'Em sẽ nghĩ a đểu. Nhưng bọn anh có rất nhiều vấn đề trước đó rồi. Hôn nhân của bọn a không thật sự ổn? Có ai sống với nhau mà không tránh khỏi bát xô đũa lệch?' Có lý do nào bao biện cho hành động đê hèn ấy? Tôi cười, chỉ bảo 1 câu: 'Anh biết không, càng hiểu rõ về anh tôi càng yêu quý loài chó. Nó trung thành với người nuôi dưỡng nó. Chỉ có chó điên mới cắn chủ mình'.
Tôi bước vào phòng. Ôm bạn. Nước mắt tôi rơi lã chã. Tôi khóc cho bạn. Khóc cho tôi. Khóc cho thân phận đàn bà. Nếu 1 ngày tôi ở địa vị cô ấy. Tôi có đủ mạnh mẽ như thế? Ko ai lên kế hoạch cho sự phản bội hay cái chết. Nhưng cuộc đời nhiều ngã rẽ. Với nhiều người, phản bội là khi cuộc tình có người thứ 3. Vơi cô ấy, bội bạc là bị ném ra khỏi cuộc đời người cô yêu 1 cách không thương tiếc, không day dứt. Như thể cô là 1 vật dư thừa trong cuộc sống vốn không thiếu sự nhỡ tay.
Từng yêu đấy. Hy sinh tất cả đấy.Từng hẹn thề sống chết bên nhau đấy. Nhưng bây giờ chỉ còn là sống chết với nhau. Tình người - có còn tồn tại? Đàn ông tốt - chỉ còn trong các hóa thạch?”
Sau khi câu chuyện được đăng tải trên Facebook đã nhận được rất nhiều lượt like (thích), comment (bình luận) và share (chia sẻ). Rất nhiều người tỏ lòng cảm thông với những bất hạnh mà nhân vật nữ chính gặp phải. Đồng thời lên án gay gắt về người chồng bội bạc nhẫn tâm bỏ mặc vợ mình trong lúc cô ấy cần anh ta nhất.
>Mới sinh 18 ngày, sản phụ bị đánh chấn thương sọ não vì... con cá (Xã hội) - (Phunutoday) - Mâu thuẫn chuyện thả lưới bắt cá, chị Triệu Thị Chín bị hàng xóm hành hung dẫn đến chấn thương sọ não. |
Tác giả: Nguyễn Trà Mi