"Làm bài điểm kém thì đừng về nhà", bố buột miệng khiến con gái ra đi mãi mãi

( PHUNUTODAY ) - Cô bé là người mà gia đình yêu thương nhất, cũng là niềm hy vọng nhất. Nhưng tất cả đã tan thành mây khói chỉ vì con gái bỏ nhà ra đi sau lời dọa nạt của bố...

"Làm bài điểm kém thì đừng về nhà", bố buột miệng khiến con gái ra đi mãi mãi

Câu chuyện dưới đây của một giáo viên và cũng là một người mẹ ở Đài Loan đã khiến nhiều phụ huynh phải suy nghĩ lại về cách dạy con của mình.

Từ nhỏ, người bố chỉ là một đứa trẻ bình thường và khiêm tốn, chưa bao giờ giành được lời khen và vô cùng ghen tị với bạn bè. Vì vậy, khi con gái vào lớp 1, liên tục giành được giải thưởng, ông bố đã trào dâng hy vọng, vô cùng hài lòng.

Lúc đầu, bố rất vui vì con mình giỏi. Sau đó, người bố này kỳ vọng cao hơn và luôn ép con gái phải luôn là người đứng nhất. Ông yêu cầu những điều khắt khe đối với con. Nhưng khi con bước vào học THCS, việc phải đi học quá nhiều và làm bài tập về nhà liên tục đã khiến con suy sụp.

Lúc đầu, con gái trở nên lười biếng và thậm chí ở bẩn, mặc cho bố mẹ thay nhau la mắng, thúc giục con vẫn trơ trơ ra. Con không thèm rửa mặt, không muốn làm bài tập, nằm trên giường cả ngày ngơ ngác và khi được hỏi đã làm bài tập chưa, con luôn trả lời là làm xong rồi hoặc không có bài về nhà.

Bài kiểm tra liên tục sa sút, điểm tụt dốc không phanh, bố mẹ giận dữ lôi con ra mắng. Con chỉ thờ ơ trả lời “bạn con chỉ được 20 điểm, con được 50 điểm rồi còn gì”.

Từ một đứa trẻ luôn so sánh lên trên, bây giờ chỉ luôn so sánh xuống dưới và thờ ơ với mọi thứ.

Mẹ không hề quan tâm đến con mà lại bực tức lôi con ra đánh. Lúc này cô bé phản ứng và hét lên: “Mẹ đừng đánh con nữa, con đau quá”. Đến lúc tỉnh ngộ, bỏ cái móc quần áo xuống, mẹ ôm con vào lòng mà khóc, nhìn những lằn sẹo đỏ trên người con.

Trong dòng nước mắt, người mẹ nhớ về thời quá khứ. Lúc đó con còn nhỏ, mỗi ngày đều được bố mẹ yêu thương, nâng trên tay, muốn làm gì cũng được chiều chuộng. Con cũng rất ngoan ngoãn, nhưng vì sao, một đứa trẻ như vậy lại trở nên ngỗ ngược thế này. Đó đều là do cách giáo dục của bố mẹ đã sai.

Và bà mẹ tự nhận ra, đã một thời gian dài, rất dài, mẹ không nói chuyện với con gái. Sau bữa cơm tối, mẹ thì xem phim, bố thì đọc báo, rồi thay phiên nhau la mắng con mà quên mất rằng, con vẫn là một đứa trẻ và vẫn cần được yêu thương.

Những lời thúc giục: "Làm bài tập đi! Đọc sách đi! Đi tắm đi!" càng khiến con cảm thấy chán nản, trở nên thụ động và lười biếng.

Khi cô bé bước vào kiểm tra học kỳ 1 đầu tiên ở cấp 2, con rớt xuống hạng 3, trong khi suốt tiểu học luôn đứng nhất. Bố đã tức giận và chửi bới con. Đến học kỳ 2 con lùi về vị trí 13, bố càng tức giận và nói nặng lời: “Lần sau, làm bài điểm kém thì đừng về nhà nữa”.

Đến kỳ thi kế tiếp, con chỉ đứng hạng 32 trong số 33 học sinh giỏi của lớp. Khi ấy, bố ném phiếu điểm vào mặt con, buông đúng một câu: “Đi cho khuất mắt”. Con im lặng, sau đó con thực sự đi rồi, không trở về nữa, khuất mắt bố thật rồi.

Gia đình điên cuồng tìm kiếm con gái, đăng báo, lên mạng, gọi điện báo cảnh sát... Cuối cùng, đồn cảnh sát thông báo cho biết tung tích của con. Con đã tham gia vào một nhóm tệ nạn ở Tây Môn Đình và bị bắt. Vì con chỉ mới là trẻ vị thành niên, con đã bị gửi đến một trại giáo dục cải tạo.

Khi người mẹ nói điều này, bà đã khóc. Bao nhiêu nuối tiếc, bao nhiêu hối hận, bao nhiêu vỡ vụn vì không thể gặp con, đánh mất tương lai con đã tuôn trào thành nước mắt. Mất đi và không thể nào lấy lại được nữa.

Tỉnh ngộ thì đã quá muộn rồi...

Trả lại tuổi thơ cho con trẻ

Quay trở lại câu chuyện ông bố sẽ thấy ông đã đặt tuổi thơ con lên hàng đầu, một điều các bậc cha mẹ ngày nay dễ quên đi bởi bài tập, kỳ vọng và tương lai con.

Thay vì dành cho con nhiều thời gian để chơi đùa vui vẻ đúng lứa tuổi, cha mẹ sẽ đi tìm cho con các lớp năng khiếu, lớp học thêm, ngoại ngữ. Về nhà cha mẹ lại luôn nhắc con làm bài tập, hoặc cho con xem ti vi, nghịch điện thoại để thư giãn.

Thế giới bên ngoài rất cần thiết với sự phát triển trí não của trẻ, trẻ sẽ tự khám phá và học những bài học từ tự nhiên. Trẻ sẽ biết gió, mưa, nắng, biết đi chân trần trên đất và nhặt sỏi chơi đồ hàng…

Trẻ sẽ có hàng ngàn câu hỏi mỗi khi đi chơi bên ngoài về, còn nếu cha mẹ để con ở trong nhà làm bài tập, cuộc sống của con bị giới hạn lại trong 26 chữ cái và những con số.

Bọn trẻ ngày nay đứa nào cũng mang cặp sách nặng trĩu, nhưng cặp sách quá đầy, bài tập quá nhiều khiến chúng không còn sức để nhớ đến những ước mơ, hoài bão của trẻ thơ.

Tấm lòng cha mẹ dành cho con cái mong muốn con thành công, đặt kỳ vọng vào con là điều chính đáng, nhưng cha mẹ đừng quên con vẫn còn nhỏ, tuổi thơ con cần được vui chơi, thỏa sức tưởng tượng về mọi thứ.

Chúng ta chỉ là cha mẹ của con, điều chúng ta cần làm là bảo vệ, nuôi dạy, chia sẻ điều thú vị trong cuộc sống cùng con. Cha mẹ nên cho con có thời gian vui chơi sau giờ học để con được lớn lên một cách trọn vẹn nhất, có một tuổi thơ đáng nhớ.

Tác giả: Vũ Ngọc