
Đêm say khướt, tôi mở cửa để bạn thân chồng vào "nói chuyện" và nỗi ân hận giày vò không thể tỏ cùng ai
Đêm đó chúng tôi cãi nhau, chồng đập phá tan hoang đồ đạc rồi bỏ đi, cũng chính trong đêm đó, tôi đã gây ra chuyện vô cùng tệ hại.
Đêm đó chúng tôi cãi nhau, chồng đập phá tan hoang đồ đạc rồi bỏ đi, cũng chính trong đêm đó, tôi đã gây ra chuyện vô cùng tệ hại.
Mấy ngày hôm nay tôi cảm thấy mệt mỏi, chán nản vô cùng, cứ nghĩ đến chuyện xảy ra đêm tân hôn là tôi thấy đau lòng vô cùng.
Mẹ anh bảo tôi phải cố nhiều, nữ công gia chánh như này vẫn chưa ổn để làm dâu...
Tôi không ngờ trái đất lại tròn đến vậy, có ngày tôi lại gặp lại cô, người cũ của bố mà tôi đã từng gặp nhiều năm về trước.
Nhiều khi mẹ tự nhủ thầm, nếu được chọn lại, mẹ sẽ không sinh con gái nữa, để không bao giờ lo phải gả con đi xa, không phải nhớ con rơi nước mắt mỗi khi Tết đến Xuân về.
Tôi giải thích thế nào anh và mẹ cũng không nghe, còn đuổi tôi ra khỏi nhà, nói tôi không xứng đáng với nhà anh.
Tôi cũng không biết nên làm thế nào bây giờ nữa, rõ ràng chị dâu là người sai, nhưng tôi thấy thương chị vô cùng...
Tôi cứ tưởng rằng anh không hề hay biết gì cả, hóa ra tôi nhầm, ngay từ đâu tôi đã tự một mình đóng kịch, một mình xem....
Tôi uất ức lắm, từ hôm đấy tôi xách quần áo về nhà bố mẹ đẻ, chồng cũng nhất định không chịu làm hòa, cứ thế này chắc chia tay mất.
Tôi cay đắng trào nước mắt, nhưng trách ai bây giờ, chỉ biết trách mình hẩm hiu, cũng chỉ vì tôi không sinh được con nên mới nên nỗi như này...
Tôi đang lo lắng quá, chỉ vì lần gặp gỡ không mong đợi ấy mà giờ tôi rơi vào cảnh khốn khổ này...
Tôi vẫn coi thường con dâu ăn bám cho đến ngày vô tình nhìn thấy số tiền báo lương của con...
Tôi ch.ết lặng cả người, đứng phía sau nhìn anh chat chit mà đau thắt, anh say mê đến mức không hề hay biết...
Tôi rất khó chịu vì nhiều lần mẹ chồng dẫn người đàn ông đó đến nhà, tôi không biết có nên kể cho chồng hay không nữa.
Tôi ch.ết điếng khi nhìn thấy cảnh đó, chồng thì run rẩy một mực đổ tội cho con bé giúp việc. Tôi đau lòng không biết phải làm sao bây giờ nữa...