Mới đây, trên một trang mạng xã hội dành cho giới trẻ, một cô gái đã lựa chọn cách giấu tên để trút bầu tâm sự về mối tình đơn phương với chính người ngày trước từng đơn phương mình.
Nguyên văn câu chuyện như sau:
"Cảm giác tồi tệ nhất có lẽ là đơn phương người từng đơn phương mình...
Tôi và cậu cùng học chung những năm tháng cấp 3. Chuyên Toán nhưng con gái không ít, tôi được thầy xếp ngồi trên cậu. Ngày vào lớp cậu là người đầu tiên tôi nói chuyện, ấn tượng về cậu rất đậm sâu- chàng trai dáng người thư sinh, da trắng và có vài sợi tóc bạc, luôn xưng cậu- tớ với tôi. Tôi và cậu nói chuyện rất nhiều, cậu hay hỏi tôi mấy môn xã hội, đêm nào cũng thức học bài cùng tôi cho đến khi tôi tắt máy đi ngủ dù sau này tôi mới biết cậu là người có thói quen ngủ trước 11h.
Học với nhau một thời gian, cậu để vào cặp tôi mảnh giấy nhỏ vỏn vẹn 3 chữ "tớ thích cậu". Lúc đó tôi thật sự không bất ngờ vì cũng linh cảm được tình cảm cậu dành cho tôi. Tôi từ chối cậu vì nghĩ rằng mình vẫn còn nhỏ, nên quan tâm việc học nhiều hơn.
Sau lần đấy, cậu ít nói chuyện với tôi hơn, cũng không thèm hỏi bài tôi nữa. Tôi cũng không để tâm nhiều vì nghĩ rằng cậu chỉ là đang giận dỗi tôi, vài ngày rồi sẽ hết. Nhưng cái vài ngày đó lâu quá, 1 tuần, 2 tuần, rồi 1 tháng cậu không hề nói chuyện với tôi. Tôi nhắn tin hỏi cậu, cậu tiếp tục im lặng. Và từ lúc đó, tôi cũng im lặng theo. Ngồi bàn trên bàn dưới nhưng không nói chuyện với nhau 1 lời nào, kể cũng kì lạ.
Giữa kì 2 lớp 10, cậu lần thứ 2 tỏ tình với tôi, nhưng tôi vẫn từ chối. Lần này tôi bảo cậu vì chúng ta vẫn còn trẻ con, yêu vài ngày rồi lại chia tay, tôi không muốn như vậy nên hãy cứ làm bạn. Cậu chỉ "ừ" 1 câu rồi đạp xe về luôn. Đêm đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng rồi nghĩ về những lời bố mẹ vẫn nói với tôi, tôi gạt câu chuyện đó qua 1 bên và chìm vào giấc ngủ.
Cậu và tôi vẫn im lặng như vậy cùng theo thời gian trôi. Chúng ta đã là những cô cậu học sinh lớp 11 rồi. Lần đầu tiên tôi có cảm giác rung động với 1 ai đó, rung động với người con trai bàn dưới mà gần 1 năm mình không nói chuyện. Thật kì lạ, tôi cũng không hiểu lí do tại sao mình thích cậu. Chẳng biết từ bao giờ lại muốn ngắm hình ảnh người con trai mặc sơ mi đồng phục ngồi tỉ mẩn từng con số, muốn thu vào tầm mắt nụ cười rạng ngời mỗi khi chơi đùa cùng mấy thằng cùng lớp. Tôi biết cậu vẫn thích tôi, cậu vẫn lén nhìn tôi, vẫn hay để tôi bắt gặp ánh mắt vụng về đó, vẫn hay giả vờ gục xuống bàn, đưa tay lên để cố chạm vào tay tôi. Nhưng tôi nhút nhát, tôi vẫn giữ tình cảm ấy mà không nói với ai, tôi im lặng, từng ngày ngắm chàng trai tôi thích.
Buổi học cuối cùng của đời học sinh tôi chỉ dám đứng đó nhìn cậu, không dám lại gần bảo cậu kí tên. Tôi mông lung không biết cậu còn thích tôi hay không, tôi không biết có nên bày tỏ tình cảm này với cậu không. Giây phút cuối cùng tôi vẫn im lặng. Cả lớp ôm chào nhau, người duy nhất tôi không ôm vẫn là cậu. Trước lúc rời đi, một mình tôi đứng ngắm nhìn lại chỗ ngồi, nhìn lại chút kỉ niệm ít ỏi của chúng ta, cố ngăn nước mắt không chảy ra. Hà Nội không lớn nên chúng ta vẫn có thể gặp lại nhau.
Có kết quả thi Đại học, tôi đỗ NEU, còn cậu rời Hà Nội đến thành phố cách 100km học tập. Lúc đó tôi thật sự rất buồn. Tôi đã từng tự vẽ ra viễn cảnh chúng ta có thể học chung một trường Đại học, hoặc vô tình lang thang gặp cậu ở đâu đó rồi bắt đầu một mối quan hệ mới. Hà Nội phồn hoa là vậy, náo nhiệt là vậy sao cậu lại chọn rời đi?
Lên Đại học, tôi quen được nhiều bạn hơn, có một vài người tán tỉnh. Môi trường mới, có nhiều người bạn mới, tôi cứ nghĩ tôi có thể quên được cậu. Nhưng không, hình ảnh cậu bạn bàn dưới ấy vẫn luôn ở trong tôi. Tôi vẫn cứ ôm hình bóng cậu với hi vọng 1 ngày chúng ta có thể bắt đầu mối quan hệ mà tôi vẫn mơ ước.
Mọi người từng hỏi tôi vì sao lại chăm đi những buổi họp lớp, những buổi tụ tập bạn bè, về trường cũ. Cậu biết vì sao không? Vì tôi muốn gặp lại cậu, gặp lại hình bóng quen thuộc năm đó. Ăn mặc đẹp đẽ, trang điểm cẩn thận với mong muốn xinh đẹp nhất khi xuất hiện trước mặt cậu. Nhưng cậu không đến, từ lúc tốt nghiệp cấp 3 cho đến những năm tháng tiếp theo cậu vẫn không xuất hiện, cậu như biến mất hoàn toàn trong cuộc đời tôi.
4 năm Đại học tôi cũng trải qua một vài mối tình nhưng không lâu, vì hình bóng cậu vẫn ở đó. Tôi chỉ có thể ngắm nhìn những hình ảnh mà cậu đăng lên Facebook, những thông tin ít ỏi từ bạn bè. Hình như cậu vẫn chưa có người yêu!
Tốt nghiệp, tôi vào công ty của gia đình làm việc, còn cậu, cậu tiếp tục rời xa thành phố xa lạ đó, rời xa Hà Nội đến một nơi khác. Hà Nội có gì mà cậu phải né tránh như vậy? Cậu có biết tôi nhớ giọng nói, nhớ dáng hình của cậu đến nhường nào, tôi muốn biết cậu hiện tại sống ra sao, công việc như nào. Tôi sai rồi, Hà Nội không lớn nhưng chúng ta sẽ không gặp lại nhau.
Công việc ngập đầu, áp lực từ nhiều phía cũng không làm tôi quên được cậu, tôi tự hỏi tại sao mình lại có thể yêu đơn phương 1 người từng ấy năm chưa từng nói chuyện, do tôi ngốc hay do ông trời cố tình sắp đặt như vậy?
Guồng xoay công việc, guồng xoay cuộc sống khiến tôi tạm thời quên đi cậu, quên đi 8 năm đơn phương, 6 năm không gặp. 24 tuổi có lẽ giờ đây tôi nên bắt đầu một mối quan hệ mới mà ở đó tôi được yêu thương, được chăm sóc. Cất tấm ảnh chụp chung cả lớp đi, cũng như cất tình cảm này đi. Nếu ngày đó tôi dũng cảm thì giờ có lẽ chúng ta đã khác. Cậu là sự nuối tiếc to lớn nhất trong dòng chảy thanh xuân của tôi.
1:21 ngày 18/9, chúc chàng trai năm ấy sinh nhật vui vẻ, hãy sống thật vui vẻ và hạnh phúc".
Với lối chia sẻ đầy cảm xúc, câu chuyện này đã thu hút 12 nghìn “like” cùng nhiều lượt chia sẻ. Không ít cư dân mạng tỏ ra thông cảm, tiếc nuối thay cho cô gái trong câu chuyện trên.
Bạn N.H.H. bình luận: “Anh ấy tiến tới một bước, chị lùi lại một bước. Anh ấy đi thêm bước nữa, chị lại lùi một bước. Chính vì vậy khoảng cách giữa cả hai người chưa bao giờ được rút ngắn lại. Chỉ đến khi anh ấy chọn cách từ bỏ, quay lưng và bước đi. Chị lại tiến tới một bước. Chuyện tình cảm này vốn không thể chỉ tóm gọn trong vài bước chân, cũng không thể đổ lỗi cho bản thân. Điều làm chúng ta tiếc nuối, là thời điểm. Nếu anh quay lưng chậm đi một chút, có lẽ anh đã có thể nhìn thấy tia hy vọng từ chị. Nếu chị tiến đến phía anh nhanh hơn một chút, có lẽ mọi chuyện đã khác. Nhưng nếu, chỉ là nếu thôi thì chưa đủ. Và có lẽ cũng chẳng thể xảy ra. Hai người yêu nhau nhưng lại chênh lệch một đọan thời gian, ngắn thôi nhưng cũng đủ tạo thành câu chuyện tình không có kết thúc tốt đẹp”.
“Cuộc đời này không ngọt ngào như cách người ta trao nhau một viên kẹo, ngậm ngon lành và tin rằng mãi về sau sẽ như thế. Có những người chỉ xuất hiện một khoảng thời gian rất ngắn cũng hằn lại trong tim chúng ta những ký ức không thể nào quên. Những người đi ngang qua thanh xuân.
Chỉ một lần ngoảnh mặt, đã lạc nhau một đời, cũng đến lúc bạn nên tìm cho mình một tình yêu mới, tình cảm non trẻ tuổi học trò, gói ghém rồi cất một nơi thật đẹp và gọn gàng trong tim.
Người là để quên, hoài niệm là để nhớ, vậy thôi”, bình luận của bạn L.A.N.
Đồng cảm với nhân vật chính trong câu chuyện trên, bạn B.M. chia sẻ về câu chuyện của mình: “Lớp 9... tớ đã từng từ chối 1 cô gái để giờ ân hận suốt ngần ấy thời gian. Bây giờ nó có con đau lòng.
Ngày xưa từ chối nó vì lúc ý còn nhỏ dại, ngại ngùng. Nhưng mãi sau này lớn rồi, có điều kiện cả về vật chất lẫn tinh thần sẵn sàng làm tất cả vì cô ấy thì cũng không còn cơ hội ở bên người con gái, cùng mình đạp xe đạp, lê la hàng quán, chăn trâu cắt cỏ mỗi ngày... Em của năm đó mãi là em tuyệt vời nhất. Những gì tốt đẹp nhất về em cũng chỉ gói gọn 2 chữ thanh xuân.....”.