(Phunutoday) - Vài năm trở lại đây, hiện tượng các cô gái trẻ đẹp “xuất cảnh” sang những nước nổi tiếng về “công nghệ tình dục” như Thái Lan, Singapore để “kinh doanh vốn tự có” diễn ra ngày càng nhiều. Nhiều cô gái sang nước bạn “hành nghề” thấy dễ kiếm tiền đã về quê nhà lôi kéo bạn bè sang làm gái mãi dâm cho có chị có em. Trong số các cô gái làm nghề này, nhiều cô là nạn nhân của những đường dây buôn người, phải ngậm đắng nuốt cay làm nô lệ tình dục…
Không cần biết tiếng Anh, chẳng cần nói được tiếng Thái, cũng không cần hiểu tiếng Hoa, chỉ cần có ngoại hình, trong vòng một tuần, bất cứ cô gái nào cũng có thể “xuất ngoại” làm gái bán dâm. Chỉ cần vào “lò” luyện sơ mấy câu liên quan đến giá cả, số đếm để biết đường tính tiền và có hộ chiếu trong tay là các cô gái ung dung leo lên máy bay “đi làm”…
Lời kể của một cô gái từng lầm lỡ
Hồng Thu, bà chủ quán nhậu bình dân mà chúng tôi quen là một gái làng chơi vừa giải nghệ cách đây 2 năm. Mấy năm trước, Hồng Thu là một cô gái bán dâm chuyên nghiệp, phục vụ xuyên quốc gia từ Thái qua Mã Lai, qua Singapore rồi về Việt Nam. Trong một đợt truy quét gắt gao của cảnh sát, Hồng Thu bị bắt vì hộ chiếu hết hạn lưu trú. Sau khi hoàn tất các thủ tục, cô bị trục xuất về Việt Nam.
Ở tuổi “băm”, Hồng Thu quyết định giải nghệ và mở một quán nhậu bình dân gần chợ Vòng Nhỏ (TP Mỹ Tho, Tiền Giang) để sinh sống. Làm chủ quán nhậu nhưng Hồng Thu vẫn dành thời gian tham gia các nhóm đồng đẳng chuyên đi tuyên truyền phòng chống… HIV. Hồng Thu kể rằng đời cô vướng vào cái nghề chẳng ra chi kia là do dòng đời xô đẩy, chứ cô chẳng bao giờ có cái máu kiếm tiền bất chính như thế. Đứa con trai của Hồng Thu năm nay đã hơn 15 tuổi, đang đi học nghề ở TP HCM. Thỉnh thoảng buồn, quán ế, cô bắt ghế ngồi nhậu với anh em chúng tôi rồi kể lại chuyện đời.
Năm 18 tuổi, Hồng Thu lấy chồng. Anh chồng của Thu tên là Minh, hiền lành và yêu vợ. Minh làm nghề tài xế đường dài chuyên chạy tuyến Bắc – Nam. Ra đường chẳng bao giờ Minh biết đến thói trăng hoa, làm điều có lỗi với vợ, làm được bao nhiêu tiền cũng đều đưa về cho vợ. Gia đình nhỏ của Hồng Thu và Minh luôn đầy ắp tiếng cười.
Những ngày không lái xe, Minh khi thì chở vợ đi vườn trái cây ở tận Bến Tre, lúc lại đưa vợ đi tận TP HCM mua sắm trong siêu thị. Hạnh phúc gia đình của họ càng tăng lên gấp bội khi cu Bin ra đời. Khi cu Bin được 5 tuổi, Minh bỗng dưng bị mắc một căn bệnh hiểm nghèo. Một khối u quái ác chèn trong não làm Minh hay bị nhức đầu, hoa mắt, có khi đau đến mức ngất xỉu.
Theo yêu cầu của bác sĩ, Minh chỉ được làm những việc nhẹ và phải bỏ nghề lái xe. Sợ thất nghiệp vợ con sẽ khổ, Minh giấu vợ các kết quả xét nghiệm, tiếp tục làm việc bình thường. Biết rằng trước sau gì mình cũng chết, Minh càng cố nhận nhiều hợp đồng hơn để kiếm thật nhiều tiền lo cho tương lai của vợ con. Mỗi lần đang lái xe mà có biểu hiện mệt, Minh tấp xe ngay vào lề để nghỉ.
Năm 2004, trong một lần đang kéo phía sau 40 tấn hàng đổ đèo Rù Rì (Khánh Hòa), một cơn đau kéo tới làm Minh choáng váng. Đang xuống dốc, xe không thể phanh lại trong khi xe cộ đang lưu thông phía trước quá nhiều, Minh đành chọn giải pháp cho xe đâm đầu vào vách núi để tránh hậu quả đáng tiếc.
Sau tai nạn này, chân phải của Minh bị hoại tử, buộc phải cưa tới gối. Hơn 2 tháng nằm viện, căn nhà nhỏ của hai vợ chồng phải đem bán đi để có tiền thang thuốc, Hồng Thu và con trai thuê một phòng trọ để ở. Xuất viện trở về, Minh trở thành “phế nhân” khi không thể tiếp tục công việc lái xe. Lúc này khối u trong não bắt đầu xuất hiện biến chứng, phải thường xuyên uống thuốc giảm đau. Bị những cơn đau vật vã hành hạ, Minh đành phải thú thật bệnh tình với vợ. Theo một bác sĩ, khối u của Minh có thể giải phẫu ở Singapore với chi phí khoảng 30.000 USD.
Minh thất nghiệp, Thu xin làm nhân viên phục vụ quán ăn lương chỉ đủ tiền mua gạo thì làm sao có thể chữa trị cho chồng. Tình cờ, hai cô bạn từng làm tiếp thị bia ở quán nhậu mà Thu đang làm nhân viên gặp lại Thu. Họ đi xe tay ga đắt tiền, dùng điện thoại xịn trong khi vài tháng trước đó họ cũng xuất thân như Thu.
Theo lời của hai người bạn, họ đang làm nhân viên cho một quán Karaoke tại Singapore, lương hàng tháng chủ trả khoảng 1.000 USD, tiền “boa” có thể lên tới 2.000 USD trong khi chủ lo cơm và nơi ở. Trong đầu Thu xuất hiện bài toán, chỉ cần cô bỏ ra một năm làm việc là có thể kiếm đủ tiền cứu chồng. Đầu năm 2006, Thu dối chồng đi làm ô sin trông trẻ cho cô bạn lấy chồng ở Singapore, người bạn này là Diệu Thúy – người đã rủ rê lôi kéo Thu sang Singapore làm tiếp viên Karaoke.
Đến Singapore, Thu được đưa đến một nhà hàng lớn trên Lorong số 8, đại lộ Geylang. Lúc này Thu vẫn chưa biết rằng khu vực này từ lâu được mệnh danh là “phố đèn đỏ” với công nghệ tình dục không thua gì đất nước Thái Lan. Lúc này cô bạn Diệu Thúy đành cho Thu biết sự thật: Không có chuyện làm tiếp viên thông thường mà lĩnh lương cao. Cô vẫn làm trong nhà hàng Karaoke, nhưng nếu khách có “nhu cầu”, tiếp viên phải phục vụ.
“Mà hầu hết các ông khách khi đã chấp nhận mò vào đây thì ông nào cũng có nhu cầu cả” – Diệu Thúy nói. Nghĩ đến người chồng nằm chờ chết nơi quê nhà, Thu đành nhắm mắt đưa chân. Dù là gái một con nhưng do có nhan sắc mặn mà nên Thu liên tục rơi vào tầm ngắm của những ông khách háu gái với đủ mọi loại quốc tịch. “Ngay ngày đầu tiên, một ông khách da đen to như ông hộ pháp chọn em làm em thất kinh hồn vía. Nhưng đã lỡ rồi, đâu còn đường lùi, đành phải nhắm mắt cho khách muốn làm gì thì làm” – Thu nhớ lại.
Bi kịch của cô gái làng chơi bị “vắt chanh bỏ vỏ”
Theo lời Thu, cô và 8 cô gái khác từ 18 – 25 tuổi được xếp vào một căn phòng rộng khoảng 20m2 trên lầu 9 của nhà hàng này. Trong phòng có các tấm chiếu trúc, vài cái mền cũ. Một cái tủ đứng làm bằng sắt có 12 ngăn đánh số, mỗi cô gái được phát một chìa khóa có số tương ứng để cất tài sản và vật dụng cá nhân.
Tuyết – cô gái có xăm hình con bò cạp to tướng phía sau cạp quần miệng rít thuốc lá kêu các cô gái ngồi xuống nền phòng và nói với giọng đanh đá: “Tao làm trưởng phòng ở đây. Tụi mày có gì không hiểu thì cứ hỏi. Mỗi đứa sẽ được phát một bản nội quy và học cho thuộc lòng rồi cứ theo đó mà làm. Cùng một phận với nhau, đứa nào giở trò cà chớn tao đánh “má dòm hổng ra” cho tụi mày biết mặt”.
“Nguyên tắc” đầu tiên là các cô gái không được sử dụng điện thoại di động, cũng không được phép mượn điện thoại của khách để gọi về Việt Nam. “Tụi mày là ma mới, chưa đủ độ tin cậy nên phải chịu cảnh thiết quân luật của chủ. Mấy đứa làm thâm niên, khi quay về Việt Nam chủ động quay trở qua thì được phép dùng điện thoại thoải mái” – Tuyết nói.
Theo lời Tuyết, đưa các cô gái mới sang đây là một hành trình hết sức gian nan vất vả. Đầu tiên là khâu sàng lọc tuyển người, rồi phải tập nói một số câu thông dụng bằng tiếng Anh, tiếng Hoa, rồi thủ tục xuất ngoại, tiền vé máy bay đều do “hệ thống” chi trả nên các cô gái sau khi thanh toán đủ số nợ này mới được tự do hơn.
Trước đây, từng có tình trạng các cô gái Việt do bị lừa làm gái bán dâm đã tìm cách gọi về Việt Nam khiến “má mì” ở Việt Nam bị công an “vịn” nên những người quản lý cần phải hết sức cẩn thận với “gái mới”. Mỗi ngày, Thu tiếp từ 7 – 10 khách nhưng không được thu tiền mà chỉ nhận vào cuối ngày, do người quản lý tính toán và đưa cho. Nhiều lần “đi” với khách du lịch từ Việt Nam sang, Thu biết “giá” của mình là 80SGD (đô la Singapore)/lần.
“Tổ trưởng” Tuyết do bề ngoài đã nhuốm màu phong trần nên “giá” chỉ 60SGD, trong khi Hạ Mi – cô bé mới 17 tuổi quê ở Đồng Tháp nhìn xinh như người mẫu có giá đến 120SGD cho mỗi lần “mây mưa” với khách. Tuy nhiên, các cô gái chỉ được hưởng 30% số tiền này, bởi người quản lý cho biết phải trừ tiền ăn, ở, quần áo và tiền thuế cùng đủ thứ quy ra tiền khác.
Sau khi làm được một tháng, hộ chiếu của Thu hết hạn lưu trú. Thu và các đồng nghiệp được đưa lên xe buýt, chuyển sang Malaysia tiếp tục làm gái bán dâm. Hết tháng thứ 2, Thu gom hết tiền dành dụm được hơn 12.000 đô la Singapore, mua vé về Việt Nam. Về tới sân bay, Thu kêu xe ôm ra điện thoại công cộng gọi ngay về nhà cho chồng. Thu như ngã quỵ khi đầu dây bên kia là tiếng mẹ chồng cho biết Minh đang nằm cấp cứu ở bệnh viện.
Do không có tiền, Minh chỉ được điều trị cầm chừng mà không thể mổ vì chi phí quá tốn kém. Thu dốc hết tiền lo điều trị cho chồng nhưng ông trời không có mắt, sau gần một tháng chống chọi với tử thần, Minh trút hơi thở cuối cùng trên tay vợ. Toàn bộ số tiền Thu bán thân suốt 60 ngày ô nhục cũng không còn đồng nào trong khi chồng không giữ được tính mạng, Thu gần như người điên.
Sau khi chồng chết, Thu tiếp tục quay lại làm nhân viên tiếp thị bia để kiếm tiền nuôi con. Mãn tang chồng, Thu lại lâm vào hoàn cảnh éo le khi đến lượt đứa con trai mắc bệnh động kinh, phải nghỉ học. Thấy con mê nghề sửa xe, Thu định bụng sẽ kiếm vốn cho con sau khi thành nghề sẽ mở tiệm, tự nuôi thân. Nhưng nghề tiếp thị mỗi tháng cả lương lẫn thưởng cũng chỉ vào khoảng 3 triệu đồng, tiền boa thì bữa có bữa không, biết đến bao giờ mới có dư.
Đang lúc chán nản, cô bạn Diệu Thúy lại bất ngờ xuất hiện. Lần này cô bạn cũ của Thu còn ăn mặc sành điệu và sang trọng hơn trước. Ghé vào quán ăn, gặp lại người bạn cũ, Diệu Thúy nhỏ to tâm sự và rút luôn một triệu đồng gửi bạn làm quà. Đắn đo suy nghĩ mất mấy đêm, cuối cùng Thu gọi cho cô bạn, hẹn ngày cùng qua Malaysia.
Thu đã quên mất một điều là dù đẹp, nhưng giờ đây cô đã vào hàng “băm”. Người quản lý cũ vẫn đồng ý nhận Thu vào làm, vì dù gì trước đây cô cũng là nhân viên cũ và luôn làm khách hài lòng. Thế nhưng, suốt cả tuần lễ đầu tiên, Thu chỉ tiếp được vài ông khách già.
Theo quy định, khách có quyền lựa chọn, vừa ý người nào thì chỉ tay vào người đó chứ không có chuyện xếp tua nên những cô trẻ đẹp thì phục vụ khách đến bở hơi tai còn các cô nhiều tuổi ít khi được chọn.
Đến lúc này, người quản lý mới yêu cầu Thu “thanh lý hợp đồng lao động”. Thu như hoa cả mắt khi người quản lý cho biết Thu “nợ” lại tiệm gần cả ngàn Ringgit sau 2 tuần làm việc. Lý do người này đưa ra là tổng thu nhập của Thu sau 2 tuần chưa được 2.000 Ringgit, trong khi chi phí ăn ở và một số thủ tục ban đầu khi Thu làm việc trở lại lên đến gần 2.000 Ringgit.
Thu như một quả chanh bị vắt hết nước, người quản lý đề nghị giữ hộ chiếu, yêu cầu Thu ra đường bắt khách, nếu có khách thì kéo vào khách sạn rồi… trừ nợ dần. Cay đắng ê chề, nhưng Thu không còn sự lựa chọn nào khác. Xui rủi cho Thu – và cũng có thể là.. may mắn, ngay ngày đầu tiên “đứng đường”, Thu đã bị cảnh sát “vịn”. Cảnh sát hỏi hộ chiếu, Thu chỉ ú ớ không biết trả lời mà đưa tay chỉ vào khách sạn. Người quản lý cũng không dại gì xuất đầu lộ diện để bảo lãnh cho một cô gái “đứng đường” bất hợp pháp nên Thu bị bắt đưa vào trại tập trung.
Hơn 2 tháng sau, Thu và một số “đồng nghiệp” khác được cảnh sát Malaysia bàn giao về Việt Nam. Do hộ khẩu của Thu ở tỉnh Đồng Tháp nên cô được đưa tiếp vào trung tâm lao động xã hội của tỉnh này thêm vài tháng nữa. Chính tại đây Thu đã biết mình lầm đường lạc lối và thề với lòng không được phép sai lầm thêm một lần nào nữa.
Xuất ngoại cùng gái đẹp
Ở Việt Nam, gái bán dâm khi bị bắt sẽ rơi vào hoàn cảnh ê chề: bị đưa vào trường phục hồi nhân phẩm, bị đưa về quản lý giáo dục tại địa phương. Nếu hoạt động ở gần nhà, chẳng may gặp phải người quen thì có độn thổ cũng không trốn được. Trong khi đó, hoạt động mại dâm ở các “trung tâm sex” như Thái hay Singapore lại được coi là hợp pháp. Thậm chí, nếu cô nào làm “chui” khi bị phát hiện cùng lắm cũng chỉ bị trục xuất về nước. Đây là lý do khiến các cô gái hành nghề bán phấn buôn hương chọn cách ra nước ngoài “bán vốn tự có”, vừa.. sang vừa “an toàn”.
Thời gian gần đây, khách du lịch là phụ nữ - nhất là mấy cô trẻ đẹp khi nhập cảnh vào Singapore hay Malaysia sẽ có cảm giác khó chịu khi bị Hải quan nước bạn “soi” khá kỹ rồi mới cho thông quan. Sở dĩ có tình trạng này bởi hiện nay có rất nhiều cô gái đi những nước này với lý do “du lịch” nhưng thực chất là làm gái mại dâm.
“Bằng hộ chiếu miễn thị thực, các cô gái Việt hành nghề mại dâm có thể tự do nhập cảnh vào Singapore hoặc Malaysia “hành nghề” trong vòng 30 ngày. Hết hạn lưu trú, họ chỉ cần quay về Việt Nam thăm nhà rồi quay trở lại hoặc di chuyển sang nước thứ ba rồi làm thủ tục tái nhập cảnh…” – Hồng Thu “hướng dẫn” cách vào nghề cho tôi biết.
Đầu tháng 8 này, chúng tôi quyết định làm một chuyến du lịch bụi trên những “cung đường tình dục” để mắt thấy tai nghe những chuyện luôn hấp dẫn cánh đàn ông. Trên chuyến bay của Hãng Hàng không Việt Nam, tôi ngồi cùng hai vợ chồng chị Hoa Dung – người Long An. Chị Dung có chồng là nhân viên một cơ quan ở tận Hà Nội. Do cơ quan của anh tổ chức cho nhân viên đi du lịch theo tua Sing-Mã nên chị Dung có suất đi chơi cùng chồng. Sau suất ăn trên máy bay, các tiếp viên hàng không đã phát cho hành khách tờ khai hải quan để mọi người tự điền vào.
Do cả hai vợ chồng chị Hoa Dung lần đầu tiên đi nước ngoài nên những thủ tục này cả hai vợ chồng đều không rành nên họ phải gọi tiếp viên lại và nhờ hướng dẫn khá lâu. Trong khi đó, một cô gái tóc nhuộm vàng hoe, trạc 20 tuổi ngồi cùng dãy ghế với tôi mở dây an toàn, cô đi dọc khoang hành khách và gom tổng cộng 7 tờ khai và hộ chiếu của các cô gái khác đi cùng chuyến bay.
Cô bật bàn ăn trên lưng ghế của người khách ngồi trước và lấy bút ra, bàn tay ghi nhanh như người viết.. tốc ký. Quan sát kỹ, trong khi những hộ chiếu của các cô gái kia đều là xuất ngoại lần đầu thì hộ chiếu của cô gái tên Mộng Hà này đã đóng dấu chi chít. Như một khách nhà quê, tôi vờ hỏi mượn hộ chiếu và tờ khai của Mộng Hà để “học cách ghi”.
Theo ngày sinh ghi trên hộ chiếu, Hà là 9X đời đầu, sinh ra ở một huyện biên giới tỉnh Đồng Tháp. Lật nhanh cuốn hộ chiếu, dấu hải quan các nước Malaysia, Singapore và Thái Lan đã đóng hơn nửa cuốn. Gần như thời gian ở Việt Nam của Hà rất ít, vì có vài thời điểm ngày về và ngày đi chỉ cách nhau vài ba ngày. Thấy vẻ mặt lơ ngơ như bò đội nón của tôi, Hà cười phân trần: Em đang du học ở Malaysia, dẫn mấy đứa bạn qua đây làm thủ tục nhập học…”.
Tôi chỉ cười thầm trong bụng, hiếm có du học sinh chọn Malaysia làm nơi học hành mà thông thường phải là nước láng giềng Singapore với những trường đại học danh tiếng. Hơn nữa, ở một đất nước đạo Hồi, sinh viên nữ ăn mặc phải hết sức nghiêm túc, không có chuyện đầu tóc nhuộm vàng nhuộm xanh lòe loẹt như nhóm của Mộng Hà.
Ghi xong mớ tờ khai, Hà tiếp tục mở ví, cứ mỗi cuốn hộ chiếu kẹp vào 500USD rồi dặn dò các cô gái rút tiền cất vào túi, phòng khi hải quan hỏi về khả năng tài chính. Nhìn những hành động của cô gái này, tôi lờ mờ nhận ra cô gái này có khả năng là một “má mì” có cỡ.
Xuống máy bay, nhóm các cô gái trong độ tuổi trên dưới 20 tập trung lại nghe Hà “hội ý”, tôi đứng đó khá gần, cố dỏng tai nghe ngóng. Hà “lệnh” cho nhóm bạn phải theo sát Hà để khỏi bị lạc, nhưng khi đến khu vực xếp hàng thì phải chia đều 8 cửa, không được xếp hàng làm thủ tục cùng nhau. Kuala Lumpur là sân bay khiến hành khách dễ dàng choáng ngợp trước sự hoành tráng của nó. Trong khi chúng tôi vẫn phải nhìn theo các biển báo để ra xe điện đi làm thủ tục hải quan thì Mộng Hà đã thoăn thoắt dẫn nhóm bạn đi ở phía trước.
Trong khi Hà thông thuộc sân bay như sân nhà thì các cô gái còn lại chỉ biết líu ríu nắm nay nhau bám theo chân Hà cho khỏi lạc. Theo “hướng dẫn” của Hà, các cô gái bắt đầu tách nhóm. Tại cửa hải quan số 6, vợ chồng chị Hoa Dung đứng trước, kế đến là tôi, thêm một ông dáng vẻ thương gia rồi đến Hà.
Tại đây, hai vợ chồng chị Dung đã bị một phen “hú vía” khi suýt chút nữa bị nhân viên cửa khẩu Malaysia không cho nhập cảnh. Theo lời chị Dung trình bày, vợ chồng chị đăng ký đi du lịch theo tour do một công ty ở Hà Nội thiết kế, vợ chồng chị xuất phát từ sân bay Tân Sơn Nhất (TPHCM), trong khi nhóm còn lại hơn 40 người sẽ xuất phát từ Hà Nội.
Anh Hùng chồng chị sau khi trình hộ chiếu, tờ khai và nhấn dấu vân tay lên thiết bị cảm ứng để làm thủ tục đã được cho qua nhanh chóng nhưng chị bị “vướng” lại bởi nhân viên Cục nhập cảnh Malaysia nghi ngờ chị sang đây “hành nghề” mại dâm.
Sau khi “quay” chị bằng vô số câu hỏi liên quan đến mục đích chuyến đi, qua bao nhiêu ngày, lưu trú ở đâu, đem theo bao nhiêu tiền, công việc hiện tại, người này yêu cầu chị trình vé du lịch cũng như vé máy bay thể hiện chuyến về… Do những giấy tờ này anh trưởng đoàn ngoài Hà Nội giữ hết, vợ chồng chị Dung không có gì để xuất trình nên họ càng nghi ngờ. Sau một hồi giải thích mỏi cả miệng lẫn 2 tay, chị Dung được chuyển vào một căn phòng để một nhân viên khác “thẩm vấn”.
Anh Hùng chồng chị Dung cũng cố gắng giải thích là hai vợ chồng sang đây du lịch nhưng nhân viên cửa khẩu vẫn không tin. Lúc này, anh Hùng bật laptop, mở file chứa ảnh cưới của hai vợ chồng mà anh đã lưu trong máy, nhân viên hải quan mới đồng ý cho qua.
Thấy chị Hoa Dung bị “làm khó”, anh Phan Tùng – vị khách thương gia xếp hàng cùng chúng tôi giải thích: Lỗi của chị Dung là ăn mặc mát mẻ (áo hai dây) khi nhập cảnh! Đối với khách du lịch khi nhập cảnh vào Malaysia và Singapore phải ăn mặc hết sức kín đáo, trang điểm vừa phải, tay chân tốt nhất không nên có hình xăm, tóc cũng không nhuộm xanh đỏ tím vàng vì rất dễ bị đánh đồng với với các cô hành nghề mại dâm và bị trục xuất không cần lý do.
Cũng theo lời anh Phan Tùng, nếu khách du lịch không đi theo đoàn (có danh sách) mà đi lẻ một mình tốt nhất nên mang theo một số tiền nhất định phòng trường hợp không được nhập cảnh thì có tiền... mua vé bay về.
Anh Tùng đã đi nhiều chuyến và chứng kiến nhiều trường hợp khách du lịch thực sự do có bề ngoài khá bắt mắt đã không được nhập cảnh, phải ra về trong uất ức. “Mới đầu năm 2011 này, cô thư ký của tôi tháp tùng sang đây dự hội nghị đã bị từ chối nhập cảnh chỉ vì cô ấy... khá bắt mắt. Do chưa có kinh nghiệm, cô ấy trang điểm khá đậm, mặc áo cổ khoét sâu và mang giày cao gót nên họ nghi ngờ. Tôi đành để cô ấy về bởi những chuyện tế nhị này can thiệp họ cũng không hiểu mà mình thì rất dễ vạ lây, họ mà ách luôn tôi thì công việc rắc rối vô cùng” – anh Phan Tùng chia sẻ.
Theo quan sát của tôi, khi chứng kiến cảnh chị Hoa Dung bị hải quan làm khó, cô gái có tên Mộng Hà bỗng tỏ thái độ lo lắng. Ít phút sau, Hà lùi ra phía sau rồi tách khỏi hàng. Ở các hàng kế cận, những cô gái đi cùng Hà cũng lần lượt lùi ra phía sau, lặng lẽ rút êm vào… nhà vệ sinh.
Chừng 10 phút sau, các cô gái lại xuất hiện ở cuối hàng với bộ dạng khác hẳn: Mái tóc các cô đều được xịt lại màu đen, áo quần kín mít và cô nào cũng tẩy trang, để mặt mộc Thấy cảnh này, anh Phan Tùng mỉm cười đầy ẩn ý: “Cô em tóc vàng chân dài này tôi đi chung mấy lần rồi. Cô ta chuyên về Việt Nam tuyển chân dài đấy. Nhân viên hải quan cũng có người khó người dễ. Gặp nhân viên trực ca này có vẻ khó khăn nên cô ấy phải giả làm gái ngoan. Thật ra hải quan có kinh nghiệm họ nhìn vẫn biết nên chuyện bị ách lại chẳng qua cũng chỉ là hên xui mà thôi”.
Lời kể của một cô gái từng lầm lỡ
Hồng Thu, bà chủ quán nhậu bình dân mà chúng tôi quen là một gái làng chơi vừa giải nghệ cách đây 2 năm. Mấy năm trước, Hồng Thu là một cô gái bán dâm chuyên nghiệp, phục vụ xuyên quốc gia từ Thái qua Mã Lai, qua Singapore rồi về Việt Nam. Trong một đợt truy quét gắt gao của cảnh sát, Hồng Thu bị bắt vì hộ chiếu hết hạn lưu trú. Sau khi hoàn tất các thủ tục, cô bị trục xuất về Việt Nam.
Ở tuổi “băm”, Hồng Thu quyết định giải nghệ và mở một quán nhậu bình dân gần chợ Vòng Nhỏ (TP Mỹ Tho, Tiền Giang) để sinh sống. Làm chủ quán nhậu nhưng Hồng Thu vẫn dành thời gian tham gia các nhóm đồng đẳng chuyên đi tuyên truyền phòng chống… HIV. Hồng Thu kể rằng đời cô vướng vào cái nghề chẳng ra chi kia là do dòng đời xô đẩy, chứ cô chẳng bao giờ có cái máu kiếm tiền bất chính như thế. Đứa con trai của Hồng Thu năm nay đã hơn 15 tuổi, đang đi học nghề ở TP HCM. Thỉnh thoảng buồn, quán ế, cô bắt ghế ngồi nhậu với anh em chúng tôi rồi kể lại chuyện đời.
Năm 18 tuổi, Hồng Thu lấy chồng. Anh chồng của Thu tên là Minh, hiền lành và yêu vợ. Minh làm nghề tài xế đường dài chuyên chạy tuyến Bắc – Nam. Ra đường chẳng bao giờ Minh biết đến thói trăng hoa, làm điều có lỗi với vợ, làm được bao nhiêu tiền cũng đều đưa về cho vợ. Gia đình nhỏ của Hồng Thu và Minh luôn đầy ắp tiếng cười.
Những ngày không lái xe, Minh khi thì chở vợ đi vườn trái cây ở tận Bến Tre, lúc lại đưa vợ đi tận TP HCM mua sắm trong siêu thị. Hạnh phúc gia đình của họ càng tăng lên gấp bội khi cu Bin ra đời. Khi cu Bin được 5 tuổi, Minh bỗng dưng bị mắc một căn bệnh hiểm nghèo. Một khối u quái ác chèn trong não làm Minh hay bị nhức đầu, hoa mắt, có khi đau đến mức ngất xỉu.
Một cô gái trên đường lên máy bay đi Malaysia |
Năm 2004, trong một lần đang kéo phía sau 40 tấn hàng đổ đèo Rù Rì (Khánh Hòa), một cơn đau kéo tới làm Minh choáng váng. Đang xuống dốc, xe không thể phanh lại trong khi xe cộ đang lưu thông phía trước quá nhiều, Minh đành chọn giải pháp cho xe đâm đầu vào vách núi để tránh hậu quả đáng tiếc.
Sau tai nạn này, chân phải của Minh bị hoại tử, buộc phải cưa tới gối. Hơn 2 tháng nằm viện, căn nhà nhỏ của hai vợ chồng phải đem bán đi để có tiền thang thuốc, Hồng Thu và con trai thuê một phòng trọ để ở. Xuất viện trở về, Minh trở thành “phế nhân” khi không thể tiếp tục công việc lái xe. Lúc này khối u trong não bắt đầu xuất hiện biến chứng, phải thường xuyên uống thuốc giảm đau. Bị những cơn đau vật vã hành hạ, Minh đành phải thú thật bệnh tình với vợ. Theo một bác sĩ, khối u của Minh có thể giải phẫu ở Singapore với chi phí khoảng 30.000 USD.
Minh thất nghiệp, Thu xin làm nhân viên phục vụ quán ăn lương chỉ đủ tiền mua gạo thì làm sao có thể chữa trị cho chồng. Tình cờ, hai cô bạn từng làm tiếp thị bia ở quán nhậu mà Thu đang làm nhân viên gặp lại Thu. Họ đi xe tay ga đắt tiền, dùng điện thoại xịn trong khi vài tháng trước đó họ cũng xuất thân như Thu.
Theo lời của hai người bạn, họ đang làm nhân viên cho một quán Karaoke tại Singapore, lương hàng tháng chủ trả khoảng 1.000 USD, tiền “boa” có thể lên tới 2.000 USD trong khi chủ lo cơm và nơi ở. Trong đầu Thu xuất hiện bài toán, chỉ cần cô bỏ ra một năm làm việc là có thể kiếm đủ tiền cứu chồng. Đầu năm 2006, Thu dối chồng đi làm ô sin trông trẻ cho cô bạn lấy chồng ở Singapore, người bạn này là Diệu Thúy – người đã rủ rê lôi kéo Thu sang Singapore làm tiếp viên Karaoke.
Đến Singapore, Thu được đưa đến một nhà hàng lớn trên Lorong số 8, đại lộ Geylang. Lúc này Thu vẫn chưa biết rằng khu vực này từ lâu được mệnh danh là “phố đèn đỏ” với công nghệ tình dục không thua gì đất nước Thái Lan. Lúc này cô bạn Diệu Thúy đành cho Thu biết sự thật: Không có chuyện làm tiếp viên thông thường mà lĩnh lương cao. Cô vẫn làm trong nhà hàng Karaoke, nhưng nếu khách có “nhu cầu”, tiếp viên phải phục vụ.
“Mà hầu hết các ông khách khi đã chấp nhận mò vào đây thì ông nào cũng có nhu cầu cả” – Diệu Thúy nói. Nghĩ đến người chồng nằm chờ chết nơi quê nhà, Thu đành nhắm mắt đưa chân. Dù là gái một con nhưng do có nhan sắc mặn mà nên Thu liên tục rơi vào tầm ngắm của những ông khách háu gái với đủ mọi loại quốc tịch. “Ngay ngày đầu tiên, một ông khách da đen to như ông hộ pháp chọn em làm em thất kinh hồn vía. Nhưng đã lỡ rồi, đâu còn đường lùi, đành phải nhắm mắt cho khách muốn làm gì thì làm” – Thu nhớ lại.
Bi kịch của cô gái làng chơi bị “vắt chanh bỏ vỏ”
Theo lời Thu, cô và 8 cô gái khác từ 18 – 25 tuổi được xếp vào một căn phòng rộng khoảng 20m2 trên lầu 9 của nhà hàng này. Trong phòng có các tấm chiếu trúc, vài cái mền cũ. Một cái tủ đứng làm bằng sắt có 12 ngăn đánh số, mỗi cô gái được phát một chìa khóa có số tương ứng để cất tài sản và vật dụng cá nhân.
Tuyết – cô gái có xăm hình con bò cạp to tướng phía sau cạp quần miệng rít thuốc lá kêu các cô gái ngồi xuống nền phòng và nói với giọng đanh đá: “Tao làm trưởng phòng ở đây. Tụi mày có gì không hiểu thì cứ hỏi. Mỗi đứa sẽ được phát một bản nội quy và học cho thuộc lòng rồi cứ theo đó mà làm. Cùng một phận với nhau, đứa nào giở trò cà chớn tao đánh “má dòm hổng ra” cho tụi mày biết mặt”.
“Nguyên tắc” đầu tiên là các cô gái không được sử dụng điện thoại di động, cũng không được phép mượn điện thoại của khách để gọi về Việt Nam. “Tụi mày là ma mới, chưa đủ độ tin cậy nên phải chịu cảnh thiết quân luật của chủ. Mấy đứa làm thâm niên, khi quay về Việt Nam chủ động quay trở qua thì được phép dùng điện thoại thoải mái” – Tuyết nói.
Theo lời Tuyết, đưa các cô gái mới sang đây là một hành trình hết sức gian nan vất vả. Đầu tiên là khâu sàng lọc tuyển người, rồi phải tập nói một số câu thông dụng bằng tiếng Anh, tiếng Hoa, rồi thủ tục xuất ngoại, tiền vé máy bay đều do “hệ thống” chi trả nên các cô gái sau khi thanh toán đủ số nợ này mới được tự do hơn.
“Tổ trưởng” Tuyết do bề ngoài đã nhuốm màu phong trần nên “giá” chỉ 60SGD, trong khi Hạ Mi – cô bé mới 17 tuổi quê ở Đồng Tháp nhìn xinh như người mẫu có giá đến 120SGD cho mỗi lần “mây mưa” với khách. Tuy nhiên, các cô gái chỉ được hưởng 30% số tiền này, bởi người quản lý cho biết phải trừ tiền ăn, ở, quần áo và tiền thuế cùng đủ thứ quy ra tiền khác.
Sau khi làm được một tháng, hộ chiếu của Thu hết hạn lưu trú. Thu và các đồng nghiệp được đưa lên xe buýt, chuyển sang Malaysia tiếp tục làm gái bán dâm. Hết tháng thứ 2, Thu gom hết tiền dành dụm được hơn 12.000 đô la Singapore, mua vé về Việt Nam. Về tới sân bay, Thu kêu xe ôm ra điện thoại công cộng gọi ngay về nhà cho chồng. Thu như ngã quỵ khi đầu dây bên kia là tiếng mẹ chồng cho biết Minh đang nằm cấp cứu ở bệnh viện.
Do không có tiền, Minh chỉ được điều trị cầm chừng mà không thể mổ vì chi phí quá tốn kém. Thu dốc hết tiền lo điều trị cho chồng nhưng ông trời không có mắt, sau gần một tháng chống chọi với tử thần, Minh trút hơi thở cuối cùng trên tay vợ. Toàn bộ số tiền Thu bán thân suốt 60 ngày ô nhục cũng không còn đồng nào trong khi chồng không giữ được tính mạng, Thu gần như người điên.
Sau khi chồng chết, Thu tiếp tục quay lại làm nhân viên tiếp thị bia để kiếm tiền nuôi con. Mãn tang chồng, Thu lại lâm vào hoàn cảnh éo le khi đến lượt đứa con trai mắc bệnh động kinh, phải nghỉ học. Thấy con mê nghề sửa xe, Thu định bụng sẽ kiếm vốn cho con sau khi thành nghề sẽ mở tiệm, tự nuôi thân. Nhưng nghề tiếp thị mỗi tháng cả lương lẫn thưởng cũng chỉ vào khoảng 3 triệu đồng, tiền boa thì bữa có bữa không, biết đến bao giờ mới có dư.
Đang lúc chán nản, cô bạn Diệu Thúy lại bất ngờ xuất hiện. Lần này cô bạn cũ của Thu còn ăn mặc sành điệu và sang trọng hơn trước. Ghé vào quán ăn, gặp lại người bạn cũ, Diệu Thúy nhỏ to tâm sự và rút luôn một triệu đồng gửi bạn làm quà. Đắn đo suy nghĩ mất mấy đêm, cuối cùng Thu gọi cho cô bạn, hẹn ngày cùng qua Malaysia.
Thu đã quên mất một điều là dù đẹp, nhưng giờ đây cô đã vào hàng “băm”. Người quản lý cũ vẫn đồng ý nhận Thu vào làm, vì dù gì trước đây cô cũng là nhân viên cũ và luôn làm khách hài lòng. Thế nhưng, suốt cả tuần lễ đầu tiên, Thu chỉ tiếp được vài ông khách già.
Theo quy định, khách có quyền lựa chọn, vừa ý người nào thì chỉ tay vào người đó chứ không có chuyện xếp tua nên những cô trẻ đẹp thì phục vụ khách đến bở hơi tai còn các cô nhiều tuổi ít khi được chọn.
Đến lúc này, người quản lý mới yêu cầu Thu “thanh lý hợp đồng lao động”. Thu như hoa cả mắt khi người quản lý cho biết Thu “nợ” lại tiệm gần cả ngàn Ringgit sau 2 tuần làm việc. Lý do người này đưa ra là tổng thu nhập của Thu sau 2 tuần chưa được 2.000 Ringgit, trong khi chi phí ăn ở và một số thủ tục ban đầu khi Thu làm việc trở lại lên đến gần 2.000 Ringgit.
Thu như một quả chanh bị vắt hết nước, người quản lý đề nghị giữ hộ chiếu, yêu cầu Thu ra đường bắt khách, nếu có khách thì kéo vào khách sạn rồi… trừ nợ dần. Cay đắng ê chề, nhưng Thu không còn sự lựa chọn nào khác. Xui rủi cho Thu – và cũng có thể là.. may mắn, ngay ngày đầu tiên “đứng đường”, Thu đã bị cảnh sát “vịn”. Cảnh sát hỏi hộ chiếu, Thu chỉ ú ớ không biết trả lời mà đưa tay chỉ vào khách sạn. Người quản lý cũng không dại gì xuất đầu lộ diện để bảo lãnh cho một cô gái “đứng đường” bất hợp pháp nên Thu bị bắt đưa vào trại tập trung.
Hơn 2 tháng sau, Thu và một số “đồng nghiệp” khác được cảnh sát Malaysia bàn giao về Việt Nam. Do hộ khẩu của Thu ở tỉnh Đồng Tháp nên cô được đưa tiếp vào trung tâm lao động xã hội của tỉnh này thêm vài tháng nữa. Chính tại đây Thu đã biết mình lầm đường lạc lối và thề với lòng không được phép sai lầm thêm một lần nào nữa.
Xuất ngoại cùng gái đẹp
Ở Việt Nam, gái bán dâm khi bị bắt sẽ rơi vào hoàn cảnh ê chề: bị đưa vào trường phục hồi nhân phẩm, bị đưa về quản lý giáo dục tại địa phương. Nếu hoạt động ở gần nhà, chẳng may gặp phải người quen thì có độn thổ cũng không trốn được. Trong khi đó, hoạt động mại dâm ở các “trung tâm sex” như Thái hay Singapore lại được coi là hợp pháp. Thậm chí, nếu cô nào làm “chui” khi bị phát hiện cùng lắm cũng chỉ bị trục xuất về nước. Đây là lý do khiến các cô gái hành nghề bán phấn buôn hương chọn cách ra nước ngoài “bán vốn tự có”, vừa.. sang vừa “an toàn”.
Thời gian gần đây, khách du lịch là phụ nữ - nhất là mấy cô trẻ đẹp khi nhập cảnh vào Singapore hay Malaysia sẽ có cảm giác khó chịu khi bị Hải quan nước bạn “soi” khá kỹ rồi mới cho thông quan. Sở dĩ có tình trạng này bởi hiện nay có rất nhiều cô gái đi những nước này với lý do “du lịch” nhưng thực chất là làm gái mại dâm.
“Bằng hộ chiếu miễn thị thực, các cô gái Việt hành nghề mại dâm có thể tự do nhập cảnh vào Singapore hoặc Malaysia “hành nghề” trong vòng 30 ngày. Hết hạn lưu trú, họ chỉ cần quay về Việt Nam thăm nhà rồi quay trở lại hoặc di chuyển sang nước thứ ba rồi làm thủ tục tái nhập cảnh…” – Hồng Thu “hướng dẫn” cách vào nghề cho tôi biết.
Đầu tháng 8 này, chúng tôi quyết định làm một chuyến du lịch bụi trên những “cung đường tình dục” để mắt thấy tai nghe những chuyện luôn hấp dẫn cánh đàn ông. Trên chuyến bay của Hãng Hàng không Việt Nam, tôi ngồi cùng hai vợ chồng chị Hoa Dung – người Long An. Chị Dung có chồng là nhân viên một cơ quan ở tận Hà Nội. Do cơ quan của anh tổ chức cho nhân viên đi du lịch theo tua Sing-Mã nên chị Dung có suất đi chơi cùng chồng. Sau suất ăn trên máy bay, các tiếp viên hàng không đã phát cho hành khách tờ khai hải quan để mọi người tự điền vào.
Do cả hai vợ chồng chị Hoa Dung lần đầu tiên đi nước ngoài nên những thủ tục này cả hai vợ chồng đều không rành nên họ phải gọi tiếp viên lại và nhờ hướng dẫn khá lâu. Trong khi đó, một cô gái tóc nhuộm vàng hoe, trạc 20 tuổi ngồi cùng dãy ghế với tôi mở dây an toàn, cô đi dọc khoang hành khách và gom tổng cộng 7 tờ khai và hộ chiếu của các cô gái khác đi cùng chuyến bay.
Cô bật bàn ăn trên lưng ghế của người khách ngồi trước và lấy bút ra, bàn tay ghi nhanh như người viết.. tốc ký. Quan sát kỹ, trong khi những hộ chiếu của các cô gái kia đều là xuất ngoại lần đầu thì hộ chiếu của cô gái tên Mộng Hà này đã đóng dấu chi chít. Như một khách nhà quê, tôi vờ hỏi mượn hộ chiếu và tờ khai của Mộng Hà để “học cách ghi”.
Cô gái tóc nhuộm vàng trên đường ra khu vực Hải quan sân bay Kuala Lumpur. |
Tôi chỉ cười thầm trong bụng, hiếm có du học sinh chọn Malaysia làm nơi học hành mà thông thường phải là nước láng giềng Singapore với những trường đại học danh tiếng. Hơn nữa, ở một đất nước đạo Hồi, sinh viên nữ ăn mặc phải hết sức nghiêm túc, không có chuyện đầu tóc nhuộm vàng nhuộm xanh lòe loẹt như nhóm của Mộng Hà.
Ghi xong mớ tờ khai, Hà tiếp tục mở ví, cứ mỗi cuốn hộ chiếu kẹp vào 500USD rồi dặn dò các cô gái rút tiền cất vào túi, phòng khi hải quan hỏi về khả năng tài chính. Nhìn những hành động của cô gái này, tôi lờ mờ nhận ra cô gái này có khả năng là một “má mì” có cỡ.
Xuống máy bay, nhóm các cô gái trong độ tuổi trên dưới 20 tập trung lại nghe Hà “hội ý”, tôi đứng đó khá gần, cố dỏng tai nghe ngóng. Hà “lệnh” cho nhóm bạn phải theo sát Hà để khỏi bị lạc, nhưng khi đến khu vực xếp hàng thì phải chia đều 8 cửa, không được xếp hàng làm thủ tục cùng nhau. Kuala Lumpur là sân bay khiến hành khách dễ dàng choáng ngợp trước sự hoành tráng của nó. Trong khi chúng tôi vẫn phải nhìn theo các biển báo để ra xe điện đi làm thủ tục hải quan thì Mộng Hà đã thoăn thoắt dẫn nhóm bạn đi ở phía trước.
Trong khi Hà thông thuộc sân bay như sân nhà thì các cô gái còn lại chỉ biết líu ríu nắm nay nhau bám theo chân Hà cho khỏi lạc. Theo “hướng dẫn” của Hà, các cô gái bắt đầu tách nhóm. Tại cửa hải quan số 6, vợ chồng chị Hoa Dung đứng trước, kế đến là tôi, thêm một ông dáng vẻ thương gia rồi đến Hà.
Tại đây, hai vợ chồng chị Dung đã bị một phen “hú vía” khi suýt chút nữa bị nhân viên cửa khẩu Malaysia không cho nhập cảnh. Theo lời chị Dung trình bày, vợ chồng chị đăng ký đi du lịch theo tour do một công ty ở Hà Nội thiết kế, vợ chồng chị xuất phát từ sân bay Tân Sơn Nhất (TPHCM), trong khi nhóm còn lại hơn 40 người sẽ xuất phát từ Hà Nội.
Anh Hùng chồng chị sau khi trình hộ chiếu, tờ khai và nhấn dấu vân tay lên thiết bị cảm ứng để làm thủ tục đã được cho qua nhanh chóng nhưng chị bị “vướng” lại bởi nhân viên Cục nhập cảnh Malaysia nghi ngờ chị sang đây “hành nghề” mại dâm.
Sau khi “quay” chị bằng vô số câu hỏi liên quan đến mục đích chuyến đi, qua bao nhiêu ngày, lưu trú ở đâu, đem theo bao nhiêu tiền, công việc hiện tại, người này yêu cầu chị trình vé du lịch cũng như vé máy bay thể hiện chuyến về… Do những giấy tờ này anh trưởng đoàn ngoài Hà Nội giữ hết, vợ chồng chị Dung không có gì để xuất trình nên họ càng nghi ngờ. Sau một hồi giải thích mỏi cả miệng lẫn 2 tay, chị Dung được chuyển vào một căn phòng để một nhân viên khác “thẩm vấn”.
Anh Hùng chồng chị Dung cũng cố gắng giải thích là hai vợ chồng sang đây du lịch nhưng nhân viên cửa khẩu vẫn không tin. Lúc này, anh Hùng bật laptop, mở file chứa ảnh cưới của hai vợ chồng mà anh đã lưu trong máy, nhân viên hải quan mới đồng ý cho qua.
Thấy chị Hoa Dung bị “làm khó”, anh Phan Tùng – vị khách thương gia xếp hàng cùng chúng tôi giải thích: Lỗi của chị Dung là ăn mặc mát mẻ (áo hai dây) khi nhập cảnh! Đối với khách du lịch khi nhập cảnh vào Malaysia và Singapore phải ăn mặc hết sức kín đáo, trang điểm vừa phải, tay chân tốt nhất không nên có hình xăm, tóc cũng không nhuộm xanh đỏ tím vàng vì rất dễ bị đánh đồng với với các cô hành nghề mại dâm và bị trục xuất không cần lý do.
Cũng theo lời anh Phan Tùng, nếu khách du lịch không đi theo đoàn (có danh sách) mà đi lẻ một mình tốt nhất nên mang theo một số tiền nhất định phòng trường hợp không được nhập cảnh thì có tiền... mua vé bay về.
“Phố đèn đỏ” |
Theo quan sát của tôi, khi chứng kiến cảnh chị Hoa Dung bị hải quan làm khó, cô gái có tên Mộng Hà bỗng tỏ thái độ lo lắng. Ít phút sau, Hà lùi ra phía sau rồi tách khỏi hàng. Ở các hàng kế cận, những cô gái đi cùng Hà cũng lần lượt lùi ra phía sau, lặng lẽ rút êm vào… nhà vệ sinh.
Chừng 10 phút sau, các cô gái lại xuất hiện ở cuối hàng với bộ dạng khác hẳn: Mái tóc các cô đều được xịt lại màu đen, áo quần kín mít và cô nào cũng tẩy trang, để mặt mộc Thấy cảnh này, anh Phan Tùng mỉm cười đầy ẩn ý: “Cô em tóc vàng chân dài này tôi đi chung mấy lần rồi. Cô ta chuyên về Việt Nam tuyển chân dài đấy. Nhân viên hải quan cũng có người khó người dễ. Gặp nhân viên trực ca này có vẻ khó khăn nên cô ấy phải giả làm gái ngoan. Thật ra hải quan có kinh nghiệm họ nhìn vẫn biết nên chuyện bị ách lại chẳng qua cũng chỉ là hên xui mà thôi”.
- Phương Dung