Lúc trước tôi chỉ chăm chăm vào chuyện làm sao cho mình sướng thôi, sau này tôi mới phát hiện ra là làm người khác sướng thì mình cũng sướng.
![]() |
Tôi định làm một món cổ trang hành động - tình cảm – tâm lý – hài, “giải cứu” nước mắt. |
Dù “tọa lạc” ở cái nơi “không thấy mùa đông” nhưng Dũng “khùng” cũng đã tự cho phép mình được hưởng trọn vẹn một kỳ “ngủ đông” sau khi Việt Nam Idol đóng máy và một mùa phim Tết chẳng “hôn” cũng chẳng “cứu” ai. Còn lúc này thì hắn bắt đầu vươn vai tỉnh dậy, để bắt “Chân dài hành động” (dự định chiếu Tết năm nay).
Có cái hấp dẫn hơn... Hai cái chân
“Thể trạng” của anh thế nào, sau khi “ngủ đông”?
Phương châm sống và làm việc của tôi là “làm ít lãnh tiền nhiều, chơi nhiều nhưng không mang tiếng bao nhiêu” nên lúc nào bạn thấy tôi làm ít lại là biết tôi đang vui vẻ và thoải mái; là chứng tỏ đời sống đạo diễn ở ta đã khá hơn rồi, chỉ cần làm một phim là đủ sống dài dài.
Thực ra anh “nói không” với vụ phim Tết năm nay là vì việt Nam Idol hay là vì không đắt show nữa?
Thiên hạ cứ tưởng vì Idol mà tôi không làm phim, thiệt ra là ngược lại. Nhưng lý do hợp lý nhất của việc năm rồi tôi không làm phim là vì tôi bận yêu, haha!
Cũng nhờ anh “bận yêu” mà các “đối thủ” phim Tết của anh đã gặp hên trong mùa phim Tết vừa rồi đấy nhỉ?
Có câu hát của Trịnh Công Sơn mà tôi nghĩ rất là đúng “em ra đi nơi này vẫn thế”. Có thể có nhiều cảm xúc khác nhau khi có hay không có mặt một ai đó. Nhưng mọi thứ tự nó vẫn phải diễn ra. Thiệt ra khi làm phim tôi không nghĩ đến đối thủ, tôi chỉ nghĩ mình làm gì thôi. Đa phần người làm nghề, tôi chắc họ cũng vậy: chỉ cần được làm và làm được cái mình yêu thích, vậy thôi! Suy nghĩ phức tạp hơn có chăng là các nhà sản xuất.
Tôi định làm một món cổ trang hành động - tình cảm – tâm lý – hài, “giải cứu” nước mắt.
Có cái hấp dẫn hơn... Hai cái chân
“Thể trạng” của anh thế nào, sau khi “ngủ đông”?
Phương châm sống và làm việc của tôi là “làm ít lãnh tiền nhiều, chơi nhiều nhưng không mang tiếng bao nhiêu” nên lúc nào bạn thấy tôi làm ít lại là biết tôi đang vui vẻ và thoải mái; là chứng tỏ đời sống đạo diễn ở ta đã khá hơn rồi, chỉ cần làm một phim là đủ sống dài dài.
Thực ra anh “nói không” với vụ phim Tết năm nay là vì việt Nam Idol hay là vì không đắt show nữa?
Thiên hạ cứ tưởng vì Idol mà tôi không làm phim, thiệt ra là ngược lại. Nhưng lý do hợp lý nhất của việc năm rồi tôi không làm phim là vì tôi bận yêu, haha!
Cũng nhờ anh “bận yêu” mà các “đối thủ” phim Tết của anh đã gặp hên trong mùa phim Tết vừa rồi đấy nhỉ?
Có câu hát của Trịnh Công Sơn mà tôi nghĩ rất là đúng “em ra đi nơi này vẫn thế”. Có thể có nhiều cảm xúc khác nhau khi có hay không có mặt một ai đó. Nhưng mọi thứ tự nó vẫn phải diễn ra. Thiệt ra khi làm phim tôi không nghĩ đến đối thủ, tôi chỉ nghĩ mình làm gì thôi. Đa phần người làm nghề, tôi chắc họ cũng vậy: chỉ cần được làm và làm được cái mình yêu thích, vậy thôi! Suy nghĩ phức tạp hơn có chăng là các nhà sản xuất.
Tôi định làm một món cổ trang hành động - tình cảm – tâm lý – hài, “giải cứu” nước mắt.
Món mới đâu chưa thấy, nhưng trước mắt, đã thấy “món cũ” Thanh Hằng? Vì trước hết cô ấy là “chân dài” chăng – như tên phim đòi hỏi, hay vì anh đã “đo ni đóng giày” cho “nàng thơ” của mình?
Tên phim thiệt ra mới chỉ tạm thời thôi khi tôi nghĩ Thanh Hằng sẽ là 1 trong 2 nhân vật chính. Nhưng cảm hứng của phim nằm ở chỗ hấp dẫn hơn hai cái chân. Chỉ là tôi chưa biết nên gọi tên nó thế nào. Tôi quan niệm: Nếu mỗi bộ phim là một món thì diễn viên chỉ là một trong những nguyên liệu, mà từ nguyên liệu đó ta có thể làm ra rất nhiều món khác nhau. Với tôi, Thanh Hằng là một nguyên liệu chất lượng có thể khai thác được thêm vài món nữa. Huống hồ gì tôi còn có nhiều nguyên liệu khác nữa cũng chất lượng không kém.
Vì sao bên cạnh Thanh Hằng, anh lại chọn Tăng Thanh Hà - người được coi là “nàng thơ” và “diễn viên ruột” của vũ Ngọc đãng - bạn thân, đồng thời là “đối thủ phim Tết” của anh?
Đâu phải bây giờ tôi mới có “dã tâm” ấy, vì trước đây, tôi cũng từng mời Tăng Thanh Hà đóng vai An trong “Nụ hôn thần chết” nhưng lúc đó tiếc là Hà không tham gia được. Là một trong những fan hâm mộ Tăng Thanh Hà, nên tôi rất muốn được làm việc với Hà và bây giờ thì mới có cơ hội. Khả năng phát hiện diễn viên của Đãng rất giỏi, vì thế mỗi lần casting tôi đều nhờ Đãng phụ.
Bắt chước cũng phải có khả năng Nhận định này theo anh có chính xác: công thức ăn khách của vũ Ngọc đãng là “phim việt kiểu kim chi”, còn của Nguyễn quang dũng là “phim việt khẩu vị Mcdonald’s”?
Tôi chỉ sợ người ta nói tôi làm phim như viết báo thôi. Còn ngoài ra nói gì thì đó là quyền của khán giả, báo giới và các nhà phê bình.
Theo anh, trong điều kiện làm phim ở ta, bắt chước ở mức độ nào thì chấp nhận được?
Bắt chước cũng phải có khả năng và chuyện này theo tôi chẳng có gì mà ầm ĩ cả. Nền điện ảnh đang phát triển nào thì cũng đều phải trải qua giai đoạn bắt chước những nền điện ảnh lớn hơn thôi. Khi có được khả năng bắt chước giống rồi, thì lúc đó họ sẽ chuyển qua giai đoạn sáng tạo và tìm con đường riêng. Cái dở là khi ta bắt chước mà ta lại không dám thừa nhận hoặc không có khảnăng bắt chước giống.
Sau sự kiện “Bóng ma học đường”, anh có tính cũng sẽ làm phim 3d, mà trước mắt, là “Chân dài hành động”? Ngay tại thị trường Mỹ, cũng có không ít bộ phim tiếng là 3d nhưng thực chất là quay bằng công nghệ 2d, anh có tính sẽ dùng tạm công thức ấy ở ta - như một cách “liệu cơm gắp mắm”?
Đúng là khi “Avatar” thắng lớn, cũng đã có nhiều nhà sản xuất dụ dỗ tôi làm phim 3D. Nhưng tôi từ chối. Tôi không dám làm cái gì mà tôi cảm thấy mình chưa làm chủ được nó.
Với tôi, công nghệ dù tân tiến đến đâu cũng chỉ là thứ phục vụ cho nội dung và cảm xúc của bộ phim. Nên khi nào có ý tưởng kịch bản mà tôi nghĩ chỉ có 3D mới đạt được cảm xúc và thẩm mỹ, còn 2D thì không thể, thì tôi sẽ làm phim 3D.
Tên phim thiệt ra mới chỉ tạm thời thôi khi tôi nghĩ Thanh Hằng sẽ là 1 trong 2 nhân vật chính. Nhưng cảm hứng của phim nằm ở chỗ hấp dẫn hơn hai cái chân. Chỉ là tôi chưa biết nên gọi tên nó thế nào. Tôi quan niệm: Nếu mỗi bộ phim là một món thì diễn viên chỉ là một trong những nguyên liệu, mà từ nguyên liệu đó ta có thể làm ra rất nhiều món khác nhau. Với tôi, Thanh Hằng là một nguyên liệu chất lượng có thể khai thác được thêm vài món nữa. Huống hồ gì tôi còn có nhiều nguyên liệu khác nữa cũng chất lượng không kém.
Vì sao bên cạnh Thanh Hằng, anh lại chọn Tăng Thanh Hà - người được coi là “nàng thơ” và “diễn viên ruột” của vũ Ngọc đãng - bạn thân, đồng thời là “đối thủ phim Tết” của anh?
Đâu phải bây giờ tôi mới có “dã tâm” ấy, vì trước đây, tôi cũng từng mời Tăng Thanh Hà đóng vai An trong “Nụ hôn thần chết” nhưng lúc đó tiếc là Hà không tham gia được. Là một trong những fan hâm mộ Tăng Thanh Hà, nên tôi rất muốn được làm việc với Hà và bây giờ thì mới có cơ hội. Khả năng phát hiện diễn viên của Đãng rất giỏi, vì thế mỗi lần casting tôi đều nhờ Đãng phụ.
Bắt chước cũng phải có khả năng Nhận định này theo anh có chính xác: công thức ăn khách của vũ Ngọc đãng là “phim việt kiểu kim chi”, còn của Nguyễn quang dũng là “phim việt khẩu vị Mcdonald’s”?
Tôi chỉ sợ người ta nói tôi làm phim như viết báo thôi. Còn ngoài ra nói gì thì đó là quyền của khán giả, báo giới và các nhà phê bình.
Theo anh, trong điều kiện làm phim ở ta, bắt chước ở mức độ nào thì chấp nhận được?
Bắt chước cũng phải có khả năng và chuyện này theo tôi chẳng có gì mà ầm ĩ cả. Nền điện ảnh đang phát triển nào thì cũng đều phải trải qua giai đoạn bắt chước những nền điện ảnh lớn hơn thôi. Khi có được khả năng bắt chước giống rồi, thì lúc đó họ sẽ chuyển qua giai đoạn sáng tạo và tìm con đường riêng. Cái dở là khi ta bắt chước mà ta lại không dám thừa nhận hoặc không có khảnăng bắt chước giống.
Sau sự kiện “Bóng ma học đường”, anh có tính cũng sẽ làm phim 3d, mà trước mắt, là “Chân dài hành động”? Ngay tại thị trường Mỹ, cũng có không ít bộ phim tiếng là 3d nhưng thực chất là quay bằng công nghệ 2d, anh có tính sẽ dùng tạm công thức ấy ở ta - như một cách “liệu cơm gắp mắm”?
Đúng là khi “Avatar” thắng lớn, cũng đã có nhiều nhà sản xuất dụ dỗ tôi làm phim 3D. Nhưng tôi từ chối. Tôi không dám làm cái gì mà tôi cảm thấy mình chưa làm chủ được nó.
Với tôi, công nghệ dù tân tiến đến đâu cũng chỉ là thứ phục vụ cho nội dung và cảm xúc của bộ phim. Nên khi nào có ý tưởng kịch bản mà tôi nghĩ chỉ có 3D mới đạt được cảm xúc và thẩm mỹ, còn 2D thì không thể, thì tôi sẽ làm phim 3D.
Không ai có thể thành công mãi mà không thất bại. Với tôi cái quan trọng là sau khi thành công hay thất bại mình sẽ thế nào. Sau khi “Hồn Trương Ba da hàng thịt” bị dư luận“phanh thây”, tôi nghĩ mình đã trưởng thành hơn. Và sau 3 phim liên tiếp đạt doanh thu cao, tôi đã quyết định nghỉ ngơi để bình tĩnh lại, không say sưa, không bị cuốn theo những lời mời nữa, chừng nào tôi cảm thấy mình chưa đưa ra được cái gì khá hơn những cái đã làm.
Với 70 tỷ đã thu về được, tôi nghĩ 30 tỷ còn lại là không quá nhiều, điều đó chắc chắn sẽ làm được. Với tôi, đó chỉ là một cái mốc sự nghiệp và một thời điểm để mình chinh phục tiếp những mục tiêu khác.
Một dạo, chữ “khùng” của anh từng được định nghĩa là “một thằng chỉ biết cái gì mình thấy sướng thì làm, không quan tâm đến người khác và... hoạnh họe tất cả mọi người”. Định nghĩa này theo anh có cần phải điều chỉnh lại cho cập nhật?
Lúc trước tôi chỉ chăm chăm vào chuyện làm sao cho mình sướng thôi, sau này tôi mới phát hiện ra là làm người khác sướng thì mình cũng sướng. Còn lúc này, cái tên với tôi chỉ đơn giản là một dấu hiệu nhận biết. Bây giờ người ta gọi Dũng “khùng” là tôi biết họ gọi tôi vậy thôi!