Hắn ta là một tên cướp, đã từng ngồi tù. Sau khi ra tù lại giết người, khi đến bước đường cùng, hắn lại đi cướp ngân hàng, đó là một ngân hàng khá nhỏ. Vụ cướp này, hắn đã gặp phải tình huống mà trước nay chưa từng gặp. Hai cô gái đã liều mình phản kháng, hắn ta đã giết chết một người trong đó, người còn lại bị bắt làm con tin.
Vì có người báo cảnh sát, hắn uy hiếp cô gái này đi lên xe, rồi lái xe chạy như điên như dại, chiếc xe đã đụng phải rất nhiều người và đụng ngã rất nhiều gian hàng nhỏ ven đường. Cô gái 21 tuổi này vừa mới đi làm, bởi cô vốn đã cố gắng học hành, sau khi tốt nghiệp không có tiền quà cáp cho người ta nên mãi không xin được việc; là nhờ anh trai của cô bán máu của mình để lấy tiền cho cô đi học và xin việc cho cô. Cha mẹ cô mất sớm, chỉ có một người anh trai này. Cô nghĩ bản thân mình quả là mệnh khổ, vừa mới đi làm được mấy ngày đã gặp phải chuyện kinh khủng như vậy, sợ rằng không còn sống sót trở về.
Cuối cùng, tên cướp đã bị cảnh sát bao vây, cảnh sát bảo hắn ta hãy bỏ súng xuống, không được làm hại con tin. Tên cướp điên cuồng hét lớn: “Ta dù sao cũng đã giết chết mấy mạng người rồi, dù có thế nào thì cũng chỉ có một mạng này thôi, còn gì để mất nữa đâu…..”. Vừa nói, hắn dùng con dao cứa vào cổ của cô gái, máu từ cổ của cô chảy ra. Cô gái bật khóc, cô biết rằng mình đã gặp phải tên liều mạng, đã đến đường cùng rồi. “Sợ rồi phải không?”, tên cướp hỏi cô. Cô gái lắc đầu: “Tôi chỉ là cảm thấy có lỗi với anh trai tôi”.
“Anh trai cô ư?”, tên cướp gằn giọng hỏi. “Đúng vậy”, cô ấy nói: “bố mẹ tôi mất sớm, là anh trai tôi nuôi tôi lớn khôn, anh ấy đã từng vì tôi mà phải bán máu để lấy tiền cho tôi ăn học, sau khi tôi ra trường lại bán máu lấy tiền để tôi có được công việc này. Anh ấy nay đã 28 tuổi rồi, nhưng vẫn chưa kết hôn, tôi thấy tuổi của anh cũng xấp xỉ với anh trai của tôi”.
Con dao đang kề trên cổ của cô gái rơi xuống, hắn ta nghẹn ngào nói: “Vậy cô quả thật là rất bất hạnh rồi”.
Đám cảnh sát vây quanh tên cướp tiếp tục kêu gọi đầu hàng, hắn ta lặng im như không nghe thấy gì, tiếp đó cùng với cô gái nói về người anh trai của cô. Trên người hắn không chỉ có súng, mà còn có kíp nổ, có thể nổ tung chiếc xe này, nhưng hắn bỗng muốn được trò chuyện với cô. Bởi vì thân thế của hắn cũng bất hạnh như vậy, bố mẹ ly hôn ngay từ khi hắn còn khá nhỏ, hắn ta cũng có em gái, đứa em gái ấy cũng là hắn cung cấp tiền cho học đại học, nhưng hắn không muốn để cho em gái biết mình là một kẻ giết người!
Cô gái kể cho tên cướp nghe những chuyện lúc còn nhỏ, nói anh trai cô còn biết đan bao tay, chăm sóc cho cô từng chút một, cô vừa nói vừa khóc. Tên cướp nhìn về phía trước, nghe thấy tiếng gọi đầu hàng của những người cảnh sát đó, rồi lại nhìn cô gái đang nói chuyện bên cạnh, hắn cảm thấy cuộc đời này tươi đẹp biết bao nhiêu, nhưng tất cả đã không kịp nữa rồi. Hắn cầm lấy chiếc điện thoại, đưa cho cô gái: “Này, cô hãy gọi cho anh trai của cô đi!”.
Cô gái bình tĩnh đón lấy, biết được đây là lần trò chuyện cuối cùng với anh trai, vậy nên, cô gắng vui cười, nói rằng: “Anh này, anh đang ở nhà ư? Anh hãy ăn cơm trước đi, hôm nay em cần phải tăng ca, không về sớm được”. Sinh ly tử biệt như vậy mà cô lại nói giống như chuyện sinh hoạt thường ngày. Em gái của hắn cũng đã từng nói với hắn những lời như vậy. Tên cướp tựa mặt lên trên tay lái khóc rống lên. “Cô đi đi!”, hắn ta nói. Cô gái như thể không dám tin vào tai của mình nữa. “Đi mau đi! Đừng để tôi phải đổi ý, có lẽ chỉ sau một phút thôi tôi sẽ đổi ý đấy!”. Cô gái vội bước xuống xe, đi mấy bước, ngoảnh đầu lại nhìn hắn ta một cái.
Rất nhiều người đã hỏi cô rốt cuộc điều gì đã khiến cho tên cướp thả cô đi. Cô nói:“Tôi chỉ nói mấy câu thôi, câu cuối cùng tôi nói với anh trai tôi là: “Anh này, trời đã lạnh rồi, anh nhớ hãy mặc thêm áo!”. Cô không kể với người khác về nước mắt của tên cướp đó, bởi cô biết dù có nói ra người khác cũng không tin.
Trong cuộc sống hàng ngày cũng như trong mỗi con người luôn luôn tồn tại nhiều mảng đối lập nhau. Và những con người sống trong xã hội ấy cũng phải thay đổi phù hợp với nhu cầu của cuộc sống đó. Nếu họ không hiểu cái thiện và cái ác là hai mảng đối lập nhưng thống nhất với nhau thì rốt cục chúng ta điều thiện dễ bề bị cái ác khống chế. Cho tới một lúc cái ác vỗ vai cái thiện nó đồng hành nhưng cũng có khi vượt quá tầm kiểm soát của con người.
Trong mỗi con người cái Thiện và ác luôn luôn song hành với nhau. Nhưng con người luôn đấu tranh để chế ngự bản thân làm những điều không sai trái. Những điều thiện đôi khi chỉ là những việc làm không hại người nhưng cũng không mang lại lợi lộc gì cho bản thân. Không hại người đã là giúp người giúp ta. Nhưng ngược lại nhiều người lại bất chấp làm điều ác căn bản chỉ vì mong muốn nhận lại những cái lợi và tước bỏ những cái lợi ích của người khác về tay mình. Con người ta vô tình ích kỉ mà hại người, sinh ra thói cướp giật hay tham lam đố kị.
Cái ác là thế khi con người được người khác ủng hộ và mến mộ, sự tha thứ của người khác cũng như lòng tốt luôn kéo con người trở về với một tấm lòng lương thiện.