(Phunutoday) - Vợt khách Tây cùng đàn “bướm đêm”: Mỗi cô gái hành nghề “cave dù” cho Tây trong đầu thường có cả list các địa điểm vui chơi mà người nước ngoài hay lui tới. Không chỉ là quán bar, vũ trường mà cả những quán cafe phục vụ đồ ăn nhanh cũng là điểm đến của những cô gái này, chỉ cần ở đâu có khách Tây là các cô gái “làng chơi” sẽ tìm đến để “săn mồi”.
[links()]
Họ có mặt tại một quán bar trên con phố Bảo Khánh (Hàng Trống - Hà Nội) vào thời điểm đã sát nửa đêm, trong quán lúc này chủ yếu là khách Tây ngồi. Sau một ngày ngang dọc thăm thú các con phố ở thủ đô, những vị khách nước ngoài này ngồi ở quán để dành thời gian nghỉ ngơi. Chính đây cũng là khoảng thời gian mà “đàn bướm đêm” chuyên dành cho khách Tây lượn lờ.
Theo lời giới thiệu của người bảo vệ quán, tác giả bài viết bắt gặp một cô gái tên Lưu Thủy (tên nhân vật đã được thay đổi), là một trong những cô gái hành nghề chuyên phục vụ khách Tây và thường xuyên lui tới quán để tìm “hàng”.
Đỗ xịch chiếc xe SH cáu cạnh ngay trước cửa quán, trên tay đã cầm chiếc Iphone 4 mới cứng cựa, ngón tay lướt như múa trên mặt màn hình, bước ngang nhiên vào quán, Thủy khiến cánh đàn ông phải dành cho những ánh mắt thèm muốn. Từ vóc dáng, khuôn mặt cô đều rất hài hòa và gợi cảm.
Ảnh minh họa |
Dù khoác trên mình những bộ trang phục dày cộm để chống giá rét nhưng Thủy vẫn biết cách tạo ra sự gợi cảm, thu hút. Chiếc váy xẻ ngực để lộ phần ngực căng tròn và đầy đặn. Chiếc váy ngắn quá cỡ, xẻ rất sâu phần phía sau rất cuốn hút.
Dù đã đi đôi tất da chân màu đen nhưng nhìn Thủy, ai cũng bị thu hút. Bước vào quán, như mọi khi, Thủy gọi cho mình một chai bia Đức để uống. Chừng 20 phút sau, hai cô gái khách cũng đến chỗ Thủy ngồi cùng. Hình như họ đã quen biết nhau nên vừa ngồi đã tuôn ra cả tràng câu chuyện.
Một cô gái trong số đó cất tiếng “Vừa ngồi trên chỗ Chả Cá, chả tóm được thằng nào. Chán quá về đây xem có ăn thua gì không?”. Thủy đáp lời: “Tao cũng vừa tới đây ngồi. Nghe chừng cũng chẳng khả quan hơn vì hôm nay có vẻ ít hàng”.
Câu chuyện của những cô gái này cứ thao thao bất tuyệt về chuyện săn hàng trong buổi tối…Theo như lời khẳng định của người bảo vệ quán thì, ba cô gái này là cùng một nhóm chuyên đi “vợt khách Tây”. Một tuần, họ thường lui tới quán vài ba lần. Có lần thì “chộp” được khách nhưng nếu không tóm được ai là lại chuyển sang địa điểm khác.
Thủy cùng với hai cô bạn của mình ngồi ở quán chừng 30 phút. Đôi mắt của cả ba người đều chẳng để yên, họ đảo như rang lạc, lục tìm tất cả góc của quán để tìm cho mình những “con mồi” khả quan. Tuy nhiên, cả ba cô đều thất vọng vì tối nay không tìm được chàng Tây cô đơn nào, cũng chẳng có ánh mắt nào đổ dồn về các cô.
Biết rằng sẽ chẳng “làm ăn” được gì ở quán này, Thủy cùng bạn mình đứng dậy và đi ra phía ngoài quán để chuyển địa điểm. Họ cùng đến một quán bar nổi tiếng trên phố Hàng Buồm. Địa điểm này là nơi thường xuyên tụ họp của các khách nước ngoài.
Và bản thân những cô gái như Thủy thường xuyên đến đây để “vợt hàng”. Lượn lờ trên những chiếc xe máy tay ga đắt tiền, cả ba cô gái đã có mặt ở phố Hàng Buồm. Cả ba đều quyết tâm sẽ phải tìm được con mồi ở đây để tránh tình trạng “ế sưng, răng móm về nhà”.
Bước vào quán với dáng điệu lả lướt thường thấy, thật may mắn cho nhóm của Thủy là dù đã quá nửa đêm nhưng khách ở quán vẫn rất đông đúc. Điều đặc biệt là ở quầy bar của quán lúc này có tới 4, 5 chàng trai Tây ngồi uống rượu suông một mình.
Cả ba cô gái bắt đầu bài binh bố trận. Từ dáng đi, cử chỉ, ánh mắt đều đậm chất khêu gợi. Họ như muốn làm mọi cách để thu hút ánh mắt của những người xung quanh. Vào quầy bar, gọi chai bia uống, dáng uống của họ gợi lên rất nhiều vẻ khêu gợi.
Ngồi ở quán bar này chưa đầy 10 phút, Thủy cùng với những cô bạn mình đã hút hồn được ánh mặt của ba chàng trai nước ngoài. Vẻ cuốn hút của các cô gái chẳng để mấy chàng trai kia ngồi yên, họ đứng dậy và lân la đến với họ.
Những câu chào hỏi làm quen, vài cử chỉ thân mật, họ đã xoắn lấy nhau một cách mãnh liệt bùng cháy của lửa tình. Họ trò chuyện, cười đùa rồi cùng cạch bia uống với nhau. Câu chuyện của họ chẳng gợi lên từ ngữ nào rõ ràng mà chỉ là những tiếng cười hô hổ, ha hả…
Cử chỉ lả lướt, ánh mặt đậm chất gợi tình, cả ba chàng trai kia dường như đã sa vào lưới tình của những cô gái dạn dày sương gió “vợt khách” này. Ngồi trò chuyện chừng 30 phút, cặp nào vào cặp nấy, mỗi chàng một nàng, họ cùng bước dậy đi ra khỏi quán.
Công cuộc “vợt khách” của Thủy và đám bạn đã thành công khi ai cũng tìm được vị khách cho mình. Họ thật hài lòng và ưng ý với những chàng Tây to cao, đẹp mã, và với suy nghĩ sẽ kiếm được vài trăm đô sau “cuốc đi khách” này.
Cả 6 con người cùng đưa nhau đi khỏi quán. Cả ba cô gái chẳng đoái hoài đến những chiếc xe của mình mà cùng lên một chiếc taxi 7 chỗ rồi biến mất tăm vào màn đêm phố phường. Từ phía ngoài nhìn vào chắc sẽ chẳng có ai nghĩ rằng, Thủy cùng với đám bạn của mình đang trên hành trình đi bán dâm.
Tuy nhiên, buổi tối làm việc của những cô gái này đã có thể kết thúc với màn “mây mưa” tưng bừng ở khách sạn, nhà nghỉ nào đó. Chẳng ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng có thể, sau cuộc “vợt khách” thành công đó, vài tiếng vật lộn với những chàng trai to khỏe, những cô gái như Thủy sẽ nhét túi cả vài trăm Mỹ kim.
Chừng đó là quá đủ để lo cho cuộc sống khi mặt trời lên. Họ lại đốt tiền vào hiệu quần áo, vào salon tóc, những spa để chăm chút sắc đẹp chuẩn bị cho một đêm “vợt khách” tiếp theo.
Thâm cung bí sử nghề cave cho Tây
Những người trong nghề “buôn phấn, bán hoa” đều dành cho những cô gái bán dâm cho Tây một sự ngưỡng mộ. Họ là những người có nhan sắc, sành điệu và kiếm tiền giỏi. Có những cô gái vào những hôm đắt khách, số tiền kiếm được đều trên 500 đô la. Một số tiền đủ để họ có được cuộc sống đầy đủ, thoải mái ăn chơi phè phỡn, phục vụ những nhu cầu trác táng.
Nhưng phía sau như màu mỡ, hào nhoáng đó, những cô gái phục vụ khách Tây này cũng phải chịu biết bao đau đớn cả về thể xác và tinh thần. Thân thể bị dày vò bởi những gã Tây to khỏe tư cách của bị rẻ rúng vì những vị “thượng khách” coi họ như những món hàng hóa rẻ tiền…
Đó là sự khắc nghiệt mà những cô gái chấp nhận dấn thân vào nghề bán dâm cho Tây phải chịu đựng. Đã bước chân vào nghề là phải chịu đựng mọi thứ đó. Họ đều là những cô gái có nhan sắc, nhưng họ chấp nhận bán rẻ sắc đẹp của mình bằng những đồ đô la vô tình và đầy nhơ bẩn.
Tú Lan (tên nhân vật đã được thay đổi), một cô gái đã “rửa tay, gác kiếm” được hơn một năm trong nghề “buôn hương, bán phấn” cho khách Tây hiểu quá rõ về những “thâm cung, bí sử” của nghề này. Giờ đây, qua bao nhiêu năm nằm ngửa cho khách Tây giày vò, Lan đã lui về hậu trường khi sắc đẹp chẳng còn mặn mà.
Có chút vốn liếng, Lan mở một quầy bán đồ mĩ kí trên trong một ngách nhỏ ở phố Hàng Đào. Với Lan, những ngày tháng đi bán dâm thật xa hoa nhưng cũng nhơ bẩn, cơ cực. Dạo vẫn còn ở “phong độ đỉnh cao”, Lan chỉ nhận lời đi khách với giá không dưới 400 đô la.
Tuy nhiên, thời gian ăn mòn, sắc đẹp lụi tàn, cho đến khi không còn kiếm được khách Tây, Lan phải chấp nhận đi với khách Việt với giá bèo bọt vài ba trăm nghìn. Kể về những ngày tháng hành nghề của mình, Lan chia sẻ rằng, khách Tây cùng rất nhiều loại, người hào phóng, kẻ keo kiệt đê tiện mặc cả từng đồng xu rơi xuống đất.
Có những lần để đòi được tiền của khách, Lan phải gây gổ gần như đánh lộn mới lấy được tờ 100 đô la về mình. Rồi cũng có lần gặp những ông khách, mặc cả 1 nhưng phải phục vụ đến 3. Đó là lần Lan “vợt” được một ông khách người châu Âu. Ông này đồng ý đi qua đêm với Lan với giá 500 đô la.
Tuy nhiên, khi hai người bước vào phòng ở khách sạn thì ở đó đã có 2 người đàn ông khách chờ sẵn. Chẳng thể nào tháo chạy hay kêu cứu, Lan nghiến răng hứng chịu sự giày vò của ba gã Tây “khỏe hơn voi” đó. Sau lần kiếm được 500 đô la đó, Lan phải nằm bệt ở nhà mất hơn 1 tháng để an dưỡng, tiền thuốc men, bồi bổ cơ thể tính ra gấp vài lần số tiền kiếm được.
Chẳng phải ông khách Tây nào cũng hào phóng, lịch thiệp. Trong thời gian hành nghề của mình, Lan đã hơn một lần gặp phải gã Tây vũ phu thuộc dạng bạo dâm. Nhớ lại lần đó, Lan còn cảm thấy rùng mình vì gã khách này khiến cô gần như bại hoại cơ thể, phải nhập viện gần 1 tháng trời.
Kiếm được một ông khách với giá khá bèo, Lan nghĩ rằng chấp nhận đi để chống đói cho buổi tối ế hàng. Nhưng Lan đã gặp phải một gã bạo dâm. Vừa mây mưa, gã này vừa thực hiện những hành vi, đánh đập, cấu, véo, tát… dù cố tháo chạy nhưng Lan chẳng thể nào thoát khỏi vòng tay lực lưỡng của gã Tây này.
Và rồi, sau buổi mây mưa đó, cô đã phải gọi cho đám bạn đến đón mình ở một khách sạn trên phố Hàng Bạc, rồi đưa thẳng vào bệnh viện cấp cứu… Những câu chuyện như vậy sẽ được các cô gái bán dâm chôn chặt trong suy nghĩ vì họ sẽ chẳng dám phân trần hay kể lể với bất kỳ ai. Trong suy nghĩ của họ coi như đó là tai nạn nghề nghiệp.
Với những cô gái hành nghề bán dâm cho khách Tây đều có lứa, có thì. Người nào chịu khó chăm chút nhan sắc thì còn tồn tại được lâu, những người rơi vào sắc “sắc mau tan, nhụy dễ tàn” thì chỉ đôi ba năm là giải nghệ. Số người tìm được bến đáp bình yên, trong sạch như Lan cũng chẳng nhiều.
Đa phần sẽ dạt vào những ổ mại dâm, quá lứa là ra các cửa hàng ở ngoại thành… Bến đáp cuối cùng sẽ là đứng đường bán dâm cho mấy gã cửu vạn, phu hồ lấm lem… Đó là thực tế mà những cô gái có như Lan sẽ đối diện khi chấp nhận dấn thân vào nghề nghề buôn bán nhan sắc.
Khi còn sắc đẹp thì tiền kiếm rủng rỉnh, được ngắm nhìn nhưng khi đã lụi tàn, họ chẳng khác nào những bông hoa rữa cánh bị mọi người vứt bỏ. Chấp nhận dấn thân vào nghề là đồng ý với việc nhan sắc, nhân cách của mình bị rẻ rúm, bị coi khinh, một cuộc sống hào nhoáng nhưng đầy đau đớn và lấm bụi.
(Kỳ 2: Chuyện những con phố cave dành cho Tây ở Hà Nội )
- Gia Nguyễn