(Phunutoday) - Không một người phụ nữ nào đành lòng đẩy chồng mình đi kiếm con với một người khác. Nhưng cuộc đời là dòng chảy mãi mãi không đi theo hướng mà tôi muốn, tôi đã không làm được điều mà tất cả dòng họ mong chờ vào tôi và vì vậy, tôi đành để họ phá vỡ hạnh phúc của chính mình…
[links()]
Tôi hiểu được phần nào những sức ép mà mẹ phải chịu. Tôi cùng mẹ đi tìm người sẽ đồng ý nhận tiền và sinh con cho chồng tôi. (Ảnh minh họa) |
Điều đầu tiên tôi muốn kể ra để bắt đầu câu chuyện của mình là, tôi và chồng mình cưới nhau không phải vì tình yêu. Tôi là nàng dâu mà cả họ nội mong muốn nhưng không phải là người phụ nữ mà chồng tôi yêu. Chúng tôi lấy nhau để thực hiện bổn phận và nghĩa vụ làm con, chỉ vì một chữ Hiếu. Chồng tôi là con trai duy nhất trong một gia đình vô cùng giàu có.
Nếu có từ nào chỉ mức độ nhiều hơn từ “vô cùng” thì tôi muốn dùng từ đó bởi sự giàu có mà gia đình chồng tôi có thực sự vượt xa sức tưởng tượng của người đời. Họ không những có tiền mà còn có quyền. Tôi cũng là một tiểu thư con nhà giàu. Gia đình tôi có rất nhiều khách sạn, rất nhiều nhà hàng cùng hàng chục khu nghỉ dưỡng cao cấp.
Nhưng những thứ ấy chỉ bằng một phần rất nhỏ so với tài sản của gia đình chồng tôi. Tuy nhiên, tôi không để ý nhiều đến chuyện đó. Gia đình tôi cũng giàu có, tôi lớn lên trong đầy đủ tình thương yêu của bố mẹ và chẳng hề tiếu thốn gì về vật chất. Thế nên, tôi lấy Tuấn - chồng tôi bây giờ - chắc chắn không phải vì tiền mà vì bị ép buộc.
Bố mẹ anh gây sức ép để tôi lấy Tuấn vì ông bà nói tôi chính là nàng dâu lí tưởng cho con trai họ, cho cả dòng họ nhà họ và chính tôi chứ không ai khác, sẽ giúp gia đình họ luôn êm ấm, tài lộc đầy nhà và tránh được những tai ương khủng khiếp. Đó là do lời thầy bói phán thế và ông vô tình chỉ ra tôi. Hai gia đình chạm mặt nhau trong một nhà hàng ven hồ.
Cùng trong giới kinh doanh nên tất nhiên ba tôi và ba Tuấn quen nhau. Để tạo quan hệ, bố tôi hồ hởi mời gia đình Tuấn ngồi cùng bàn. Chúng tôi dùng bữa với nhau. Ông thầy luôn đi theo nhà Tuấn đã chỉ cho mẹ anh rằng tôi chính là cô con dâu bà vẫn tìm kiếm. Câu chuyện như một trò đùa nực cười và khó tin rơi đúng vào cuộc đời tôi.
Chỉ một tuần sau bữa ăn đó, bố mẹ Tuấn sang nhà tôi và đặt vấn đề, mặc cho tôi và Tuấn chả hiểu gì về nhau và mặc cho thái độ phản đối của cả hai chúng tôi trước sự sắp đặt này. Nhà tôi không tTuấn tiền nhưng nhà tôi không có quyền lực. Gia đình Tuấn gây sức ép tạo nên những khó khăn cho việc kinh doanh của bố. Các khu nghỉ dưỡng liên tục gặp trục trặc. Nhà hàng ế ẩm và các khách sạn cũng lâm vào tình cảnh tương tự.
Bố mẹ nói dù có thế nào, ông bà cũng không bắt ép hôn nhân của tôi. Họ để cho tôi tự lựa chọn vì hai người mong tôi có một cuộc sống hạnh phúc bên tình yêu thực sự của mình. Nhưng tôi đồng ý lấy Tuấn để giữ lại sản nghiệp của gia đình. Tất cả diễn ra rất nhanh. Chỉ trong vòng hai tháng, tôi từ một con bé vốn vẫn hồn nhiên, vô tư bỗng trở thành vợ của một người đàn ông mà số lần tôi gặp anh chỉ đến trên đầu ngón tay.
Chúng tôi bắt đầu cuộc sống gia đình của mình từ những xa lạ. Thực sự, tôi không hiểu vì sao ông thầy lại nói về vận mạng của tôi như vậy vì quả thực, tôi chỉ là một cô gái bình thường, nhan sắc bình thường, tính tình cũng bình thường. Tôi không hề có một điểm gì đặc biệt. Nhưng mẹ chồng nói tôi đã giúp cho họ rất nhiều.
Từ ngày tôi về làm dâu nhà họ, những hợp đồng, những vụ kinh doanh bị tắc nghẽn hay gặp trục trặc hàng năm trời ngay lập tức được giải quyết như một điều kì lạ. Vì thế, tôi rất được yêu quý. Một năm sau cưới, mẹ chồng rối rít giục tôi sinh cháu cho bà bế. Khi đó, tôi mới 24 tuổi. Tôi vẫn nghĩ rằng mình còn quá trẻ để làm mẹ. Tuấn cũng đồng ý như vậy.
Nói thêm về mối quan hệ giữa tôi và chồng. May mắn là chúng tôi khá hợp nhau. Sự dư thừa về tiền bạc của gia đình khiến chúng tôi có nhiều thời gian để làm những việc mình thích mà không phải lo nghĩ. Rất ít khi hai vợ chồng ở nhà. Chúng tôi đi du lịch nước ngoài hàng tháng trời nếu không, cả tôi cả Tuấn sẽ đến khu nghỉ dưỡng của gia đình để nghỉ ngơi và tránh sự quản thúc của bố mẹ.
Tôi không nghĩ là chúng tôi yêu nhau nhưng chúng tôi rất gắn bó vì chúng tôi là vợ chồng. Năm 27 tuổi, tôi sinh con gái đầu lòng. Mẹ chồng không vui nói nhiệm vụ của tôi là sinh con nối dõi cho dòng tộc. Tôi sẽ phải sinh cho đến khi nào được một cậu con trai mới thôi.
35 tuổi, tôi đã là một bà mẹ năm con, năm cô con gái. Tất cả những yêu thương mẹ chồng vốn dành cho tôi đều trôi tuột về một nơi nào đó. Bà không mong chờ những cô cháu gái. Tuấn nói tôi không phải sinh thêm nữa. Thế là quá đủ rồi. Anh không câu nệ chuyện con trai hay con gái.
Nhưng tôi không muốn sống trong không khí căng thẳng với mẹ chồng suốt ngày, tôi vẫn giữ ý định sinh thêm con. Tuy nhiên, có vài chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra. Tôi phát hiện ra u ác trong tử cung. Vì vậy, tôi buộc phải làm phẫu thuật cắt bỏ tử cung, điều đó đồng nghĩa với việc tôi không thể sinh cho mẹ chồng tôi một đứa cháu trai như bà vẫn mơ ước.
Mẹ chồng lên kế hoạch tìm kiếm cháu trai của mình. Bà không nói vợ chồng tôi li hôn vì số mạng tôi vẫn được cho là hợp nhất với vị trí con dâu. Thực ra, tôi không hiểu được suy nghĩ của mẹ chồng. Bà là người học rộng nhưng lại vẫn đi tin vào những trò bói toán không đâu. Mẹ mất một năm trời để tìm ra cô gái phù hợp cho việc sinh con trai và một năm nữa để thuyết phục chồng tôi đồng ý có con với người khác.
Tất nhiên là tôi đau lòng nhưng tôi chẳng thể làm gì. Ở gia đình này, tôi là người không có tiếng nói. Cô gái được chọn để sinh cháu nối dõi cho gia đình chồng còn khá trẻ. Cô ta được trả tiền tỉ cho việc làm này. Tuy nhiên, mọi việc khó hơn mẹ chồng nghĩ. Khi bào thai ở tháng thứ hai, cô ta nằng nặc đòi phá và hủy hợp đồng.
Cô ta nói cô ta không cần tiền. Tiền chẳng phải là thứ có thể mua được mọi thứ. Dù sống cùng chúng tôi nhưng việc không chồng mà chửa khiến cô không yên thân được với những dằn vặt trong suy nghĩ của chính mình. Mọi chuyện ngày càng hoang đường với mong muốn của mẹ chồng về một đứa cháu trai. Mẹ vẫn không từ bỏ công cuộc tìm người sinh cháu cho mình.
Tôi và các con gái chuyển ra ngoài ở để tránh những lời qua tiếng lại không đáng có với gia đình chồng. Chồng tôi chạy qua chạy lại giữa hai nhà vì mẹ chồng không đồng ý để Tuấn sống cùng vợ con. Mẹ nói, anh là con trưởng, anh có nhiệm vụ chăm sóc cha mẹ. Mẹ chồng ghét cay ghét đắng việc ra ngoài gặp gỡ các bậc phu nhân khác và bị hỏi về chuyện cháu chắt. Họ thừa biết là tôi chỉ sinh được 5 cô công chúa. Họ vẫn hỏi mẹ về đứa con tiếp theo của tôi.
Thông tin về việc tôi làm phẫu thuật cắt bỏ tử cung được giữ kín. Mẹ vẫn cố giữ điềm đạm để cười và thông báo về việc tôi sẽ sinh quý tử cho nhà bà. Mẹ tôi đã bỏ ra hàng tỉ đồng để tìm người sinh con trai cho chồng tôi. Tuấn nhiều lúc cãi nhau với bà về chuyện này nhưng mẹ chồng là người đã nói thì nhất định sẽ làm cho bằng được. Bà cũng đã đi loan tin về chuyện đang bồi bổ cho tôi có sức khỏe tốt nhất.
Khi tôi ổn định, tại thời điểm thích hợp, giờ đẹp, ngày đẹp, đứa cháu trai mà bà hàng mong được sẽ được xuất hiện trong người tôi. Tôi không giận mẹ nữa. Tôi hiểu được phần nào những sức ép mà mẹ phải chịu. Tôi cùng mẹ đi tìm người sẽ đồng ý nhận tiền và sinh con cho chồng tôi. Đó phải là một cô gái thông minh, xinh đẹp và có tiểu sử gia đình tốt. Một cô gái tuổi Hổ, sinh vào mùa xuân ấm áp. Mẹ chồng nói một cô gái như vậy sẽ sinh cho bà một thằng cháu trai có trái tim ấm áp.
Có thể sẽ có người nói, nhà tôi nhiều tiền như vậy thì việc tìm một cô gái như vậy có khó gì? Nhưng cuộc đời không bao giờ đơn giản như người ta nghĩ. Người ta không cần rất nhiều tiền để mang về cho mình những dằn vặt chẳng biết đến bao giờ mới có thể dứt, những nhớ mong về đứa con mình đã sinh ra, những điều tiếng mà họ sẽ phải chịu. Chẳng bao giờ là dễ dàng để sống và những ước mong, mộng tưởng chẳng bao giờ là dễ dàng để thành hiện thực.
- Hannguyen7766@yahoo.com.vn