Hết cấp 3, dù bố mẹ có giục đến cỡ nào tôi cũng không định thi đại học mà ở nhà phụ gia đình nuôi cậu em đang dở lớp 10 trường chuyên. Hoàn cảnh gia đình chả giàu có gì phận làm con trưởng tôi không muốn bố mẹ chịu khổ.
Ban ngày làm đồng, buổi tối tôi tranh thủ đọc thêm ít sách về nông nghiệp, làm kinh tế nông thôn mới để tìm hướng đi. Sau một thời gian, kinh tế gia đình dư giả hơn, mẹ tôi lại tiếp tục điệp khúc bắt tôi đi học chứ làm đồng áng mẹ sợ con mẹ không có nhà nào tử tế dòm ngó.
Tôi bỏ ngoài tai tất cả quyết tâm lập nghiệp ngay chính quê hương mình. 3 năm sau, ý nguyện của tôi đã thành công, tôi tự mở cho mình một cửa hàng chuyên cung cấp giống cây trồng và phân bón. Vì là cửa hàng đầu tiên ở mấy khu làng, xã quanh đó nên việc làm ăn của tôi khá ổn.
Cũng nhờ đó mà tôi quen Thành. Thành làm lái xe chuyên chở hàng hóa và đồ dùng cho tôi. Thành ở xã bên, thấy Thành hiền lành chịu khó nên gia đình hai bên hết sức vun vén. Được khoảng 1 năm thì Thành bảo bố mẹ mang cau trầu sang hỏi cưới tôi.
Đám cưới giản dị diễn ra. Ở nhà khoảng vài tháng thì Thành xin ra ở giêng. Trên Thành có một anh trai nữa vừa sinh bé nên bố mẹ Thành đồng ý vì nhà Thành cũng chật chội. Nhà mới tuy không quen ai nhưng lại có vài người hàng xóm rất tốt. Trong đó có Lanh, chị ấy hơn tôi 4 tuổi, chưa chồng nhưng đã có một đứa con gái 2 tuổi rất đáng yêu. Ngày ngày tôi vẫn lên cửa hàng trông coi, tối thì về nhà cơm nước cho chồng.
Hai vợ chồng phấn đấu làm ăn, ngày nào cũng tíu tít hạnh phúc. Thế rồi tôi có bầu, tôi nghén ngẩm nặng. Ăn gì cũng nôn mà không ăn cũng nôn. Rất may chị Lanh hàng xóm vẫn hay qua nhà chơi, chia sẻ nhiều kinh nghiệm ăn uống nên tình trạng của tôi cũng đỡ hơn.
Nghe chị kể về hoàn cảnh của mình tôi cũng thấy rất thương. Phận má hồng đúng là thiệt thòi. Thành bảo tôi ở nhà nghỉ ngơi nhưng không quen tôi lại lê đi làm. Thành cũng giận lắm liền chở tôi về nhà ngoại khi tôi mang bầu tháng thứ 8 cho đến lúc đẻ xong thì đón về.
Thỉnh thoảng chồng cũng có sang thăm nhưng chỉ được một lúc là anh cáo về nói bận chở hàng cho khách. Chưa hết cữ, một mặt nhớ chồng, một mặt cũng vì muốn xem chồng ăn ở như nào nên tôi gửi con tạt qua nhà một chút.
Buổi trưa này tôi đoán chắc Thành đang ở nhà ngủ. Về tới nơi, tôi thấy nhà cửa im lìm, khóa trong nhưng gọi mãi Thành mới lò dò ra mở cửa. Khuôn mặt ngái ngủ, bơ phờ, anh chỉ mặc quần đùi, chiếc áo thun còn chưa bẻ hết cổ, đi theo sau anh là chị Lanh quần áo cũng xộc xệch không kém lại còn cài nhầm khuy để lộ bầu ngực mơn mởn.
Chồng tôi tái mét mặt ấp úng trả lời "chị Lanh sang đỡ đần anh cơm nước vì xa vợ một mình cô đơn nên qua... an ủi". Nói đến đó thì tôi cũng chẳng còn lời nào nữa. Tôi quay xe trở về ngoại, vừa đi vừa không biết tương lai cuộc hôn nhân của mình sẽ thế nào.