Tôi và chồng mình từng yêu nhau suốt 2 năm trời mới cưới. Sau khi cưới, tôi chuyển về sống cùng nhà chồng.
Nhà chồng tôi chật chội lại có tới 3 cặp gia đình sống cùng nhau. Sống được nửa năm thì tôi và chồng chuyển ra ngoài trọ vì không chịu được cảnh tù túng, ngột ngạt. Lúc này tôi cũng đang mang bầu 4 tháng. Vì chỉ ở nhà dưỡng thai nên tôi mở quán bán bún buổi sáng kiếm thêm thu nhập. Chồng tôi kĩ thuật viên cơ khí nên thường đi sớm về trễ. Cuộc sống của vợ chồng tôi tuy không khá giả nhưng cũng đủ ăn đủ dùng.
Chỉ có điều chồng tôi là người có nhu cầu sinh lí rất mạnh. Trước khi mang bầu, hầu như đêm nào anh cũng đòi hỏi tôi chuyện ấy dù tôi không hề muốn. Tôi đồng ý thì không sao, tôi không đồng ý là có chuyện xảy ra. Sáng hôm sau mặt anh nhăn nhó, nặng nhẹ, bắt bẻ đủ điều với tôi. Biết tính chồng nên tôi cố nhịn, cố chiều anh cho xong chuyện.
Nhưng khi có bầu thì tôi không cố được nữa vì sợ ảnh hưởng đến con. Cũng từ đó vợ chồng tôi rất hay cãi nhau. Đến khi ra ở trọ thì anh càng đi sớm về khuya. Có lần giặt đồ cho anh, tôi còn phát hiện ra vết son dính trên cổ áo. Tôi khóc ngất đi, thế mà chồng tôi vẫn dửng dưng. Anh còn nói rằng anh phải làm như thế để giữ hạnh phúc gia đình, khi nào tôi sinh xong thì anh lại về với tôi. Mọi người biết không, tôi đã nghĩ đến việc sẽ li dị rồi tự mình nuôi con nhưng tôi không đủ can đảm.
Sinh con mới 2 tháng, chồng tôi đã đòi chuyện ấy. Mệt mỏi vì con nhưng tôi buộc phải cố chiều chồng. Nhưng càng lúc anh càng ít đòi hỏi hơn, thậm chí có khi gần cả tháng anh cũng không đụng vào tôi. Suốt ngày quanh quẩn chăm sóc con nên tôi cũng không còn nhu cầu. Tôi còn có suy nghĩ kệ anh, chơi gái thì anh cũng chơi rồi, tôi còn gì để mà đau khổ nữa.
Con tôi suốt ngày ốm vặt, lên xuống bệnh viện liên tục. Mỗi lần như thế chồng tôi đều tỏ ra mệt mỏi, khó chịu. Mỗi ngày anh chỉ ghé xuống viện thăm con vài phút rồi lại về ngủ. Thế mà anh luôn cằn nhằn, so sánh. Anh nói anh số nhọ, người ta lấy vợ thì sung sướng, anh lấy vợ thì khổ như trâu bò. Vợ đã ăn bám còn con thì hay bệnh này bệnh nọ. Tiền anh làm ra chẳng bao giờ trụ nổi trong tay mẹ con tôi… Chồng tôi nói nhiều, nhiều lắm nhưng tôi phải cắn răng bỏ qua cho êm chuyện. Tôi sợ con gái vắng ba thì nó khổ cả đời. Thôi thì tôi chịu khổ cho con bé được bình an.
Tháng trước đây, con bé bị tay chân miệng phải nằm viện cả nửa tháng trời. Mọi chi phí lại đổ dồn lên chồng tôi. Anh càng được cớ nhăn nhó, mắng chửi tôi không ra gì. Có ngày anh còn không đưa tiền ăn, tôi phải bế con ra trước cổng bệnh viện để xin cơm, cháo từ thiện. Lắm lúc vừa ăn, tôi vừa rơi nước mắt.
Vậy mà ngay đêm con xuất viện, chồng tôi đã đòi hỏi chuyện ấy. Cứ nghĩ anh thiếu thốn lâu ngày cũng khó chịu nên tôi gắng gượng chịu đựng. Thế mà vừa cởi áo tôi ra anh đã đứng phắt dậy. Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đã bị anh hối thúc vào giường ngủ, không cần làm gì nữa hết.
Ngay hôm sau, chồng tôi đưa cho tôi một lọ nhỏ chứa thứ thuốc sệt màu trắng sữa. “Mỗi ngày thoa ba lần cho nó nở ra. Nhìn mà mất hứng”. Lúc này tôi mới biết đây là thuốc thoa cho nở ngực. Hóa ra anh chê tôi ngực lép nên không còn cảm hứng vợ chồng.
Tôi hỏi thuốc này bao nhiêu thì anh trả lời rất tỉnh: “Hơn 5 triệu. Cố mà bôi cho đều”. Tôi đã khóc khi nghe số tiền đó. Con nằm viện anh cũng chẳng đưa tiền mua cháo. Giờ con bé ốm o cũng không có tiền mua sữa, mua yến bồi bổ. Vậy mà anh lại bỏ ra 5 triệu bạc để mua thứ thuốc này.
“Nếu anh quá quan trọng chuyện đó, anh có thể đi tìm người khác. Em có ăn xin cũng nuôi con được. Lúc đó thì anh đừng hối tiếc”. Tôi nói trong nước mắt rồi đi vào phòng. Chồng tôi gằn giọng: “Thứ hai lưng như cô thì có gì mà tiếc”. Đêm đó, tôi khóc sưng mắt. Nhìn con say ngủ tôi lại khóc vì đau đớn.
Hôm sau thì chồng tôi có xin lỗi tôi nhưng vẫn bảo tôi thoa thuốc. Tôi buồn quá. Tôi có nên suy nghĩ lại về cuộc hôn nhân này không?