Cúc xuất thân là một cô bé lang thang, không cha không mẹ. Bố mẹ Cúc bỏ đi theo những người đào vàng từ hồi cô còn đỏ hỏn với một khao khát đổi đời. Nhưng rồi họ cùng bị chôn vùi trong một trận sập hầm, một tay bà nội già yếu nuôi cô lớn bằng những bát sữa đi xin. 5 tuổi, Cúc đã phải theo bà nội bôn ba khắp chốn để mưu sinh.
Bà nội có một gánh hàng chè, ngày ngày, hai bà cháu rong ruổi đủ các phố phường, ngõ ngách, không kể ngày nắng như đổ lửa hay mưa như trút nước. Bà nội oằn lưng gầy guộc dưới quang gánh nặng, còn đứa cháu nhỏ cứ lếch thếch theo sau, đen nhẻm và gày nhom.
Người ta mua chè phần nhiều vì thương hai bà cháu. Cúc vừa lên 6 tuổi thì bà nội mất do một tai nạn giao thông. Cô trở thành đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa và được đưa vào cô nhi viện cùng với những đứa trẻ mồ côi khác. Hai năm sau, Cúc được một gia đình hảo tâm nhận nuôi. Họ là ân nhân mà cả cuộc đời này cô cũng không thể báo đáp hết.
Tuy là bố mẹ nuôi nhưng họ rất tốt với Cúc. Bố mẹ nuôi của Cúc là những người có học, lại có điều kiện kinh tế, họ chỉ có một cô con gái kém Cúc 3 tuổi. Họ coi Cúc như con đẻ của mình, chưa bao giờ làm cô cảm thấy bị tổn thương với thân phận là một đứa con nuôi. Thúy - cô em gái Cúc - tuy hơi đanh đá vì được bố mẹ chiều từ lúc mới lọt lòng nhưng cũng rất yêu thương cô. Hai chị em tuy không cùng chung một huyết thống nhưng lại gắn bó với nhau bằng một mối thân tình như ruột thịt. Họ là một gia đình đầm ấm và hạnh phúc.
Mối tình ngang trái với chồng chưa cưới của em gái Năm ấy, cô em gái Cúc 19 tuổi. Cô bé xinh đẹp, trẻ trung, tràn đầy sức sống và tràn trề niềm tin vào cuộc sống. Cô bước vào đời mà chưa một lần va vấp. Vừa học hết cấp 2, Thúy đã được bố mẹ cho đi du học Mỹ. Sau mấy năm đi du học về, Thúy dẫn theo một anh chàng về giới thiệu với gia đình. Nam – anh chàng người yêu của Thúy - là một chàng trai lịch lãm, thông minh, có duyên và rất thu hút.
Anh hơn Thúy 6 tuổi, đang học thạc sĩ ở nước ngoài, tương lai rất rộng mở và đầy hứa hẹn. Ngay từ lần gặp đầu tiên, bố mẹ Thúy đã rất ưng ý anh chàng này.
Thúy quen Nam khi đi du học ở nước ngoài, cô mới sang nên còn lạ lẫm nhiều thứ, được Nam rất quan tâm, giúp đỡ. Hai người thường xuyên tâm sự với nhau về gia đình, nỗi nhớ nhà, nhớ quê hương… Từ đó, họ thân với nhau hơn và cuối cùng đã phải lòng nhau. Thúy và Nam yêu nhau đã được 2 năm.
Lối sống thoáng của nước ngoài cùng với sự thiếu thốn tình cảm gia đình đã đẩy họ lại gần nhau hơn.
Thúy và Nam tuy mới yêu nhưng đã chung sống với nhau trong căn nhà thuê của Nam ở Mỹ. Họ ngày càng gắn bó với nhau và đến giờ, cả hai đều cảm thấy không thể sống thiếu nhau. Bố mẹ Nam cũng rất quí Thúy, họ sốt ruột, thúc giục con trai
mau lấy vợ. Lần này Thúy về nước vừa là để thăm bố mẹ, gặp gỡ gia đình Nam, cũng vừa để giới thiệu Nam với gia đình mình và quyết định tổ chức lễ đính hôn. Thấy các con vừa đôi phải lứa, gia đình hai bên lại môn đăng hộ đối nên cả bố mẹ Nam và bố mẹ Thúy đều ra sức vun vào cho các con.
Nhưng có một điều mà tất cả mọi người đều không ai ngờ tới. Trong thời gian qua lại nhà Thúy, Nam thường tiếp xúc với Cúc. Cô vốn không được thông minh, sắc sảo bằng Thúy nên chỉ ở nhà bán hàng giúp bố mẹ và lo công việc gia đình. Cúc đảm đang và hiền lành. Mỗi lần tới nhà Thúy, Nam đều để ý tới Cúc bởi cô rất ít nói, và mỗi khi nhìn kỹ Cúc, anh đều nhận thấy đôi mắt cô rất buồn. Nỗi buồn của Cúc khơi dậy tính tò mò trong Nam.
|
Ảnh minh họa |
Nam thường hay bắt chuyện để cô tâm sự, nhưng Cúc lại hay tránh mặt Nam. Mỗi khi gặp anh, cô đều cúi gằm mặt, rất ít khi cô dám đối diện với ánh mắt đen láy tinh tường của anh như sợ rằng anh sẽ đọc thấu cô và phát hiện ra mối tình cô đang cố gắng che giấu. Thật ra Cúc rất yêu Nam, cô bị anh thu hút ngay từ lần gặp đầu tiên và rồi cứ thế đắm chìm trong những câu chuyện anh kể bằng chất giọng ngọt ngào trìu mến mà cô biết rằng không phải để dành riêng cho mình.
Nam vốn rất quan tâm đến người khác, lịch thiệp và ga-lăng, nhiều lần anh đã giúp đỡ Cúc mỗi khi thấy cô đang làm việc gì đó nặng nhọc, từ ấy, Cúc lại càng không thể không yêu anh. Cô yêu anh đến mức tôn thờ, đến si mê. Việc chôn giấu
tình yêu nồng nhiệt ấy trong lòng thực sự là một nỗi đau khổ đối với Cúc.
Sự tò mò về một
cô gái là một điều nguy hiểm, nó khiến cho
cô gái ấy trở nên hấp dẫn và quyến rũ khôn lường. Đối với Nam cũng vậy, anh mải miết đi tìm bí mật về nỗi buồn trong đôi mắt nâu của Cúc mà không biết rằng anh đang lạc lối trong đó. Nam càng tìm cách đến gần Cúc thì cô càng cố lảng tráng anh, điều đó càng khiến anh bị khiêu khích.
Nam thích làm Cúc bối rối, anh thích nhìn thấy cô lóng ngóng vì thẹn thùng khi anh nhìn xoáy vào cô. Nam đã yêu Cúc từ khi nào, chính anh cũng không rõ. Anh chỉ biết rằng
hình ảnh cô đã ngự trị trong tâm trí anh, thay vào vị trí đáng ra phải là của Thúy. Anh tự dằn vặt bản thân, tự gọi mình là gã đốn mạt, nhưng anh không thể làm ngược lại những điều trái
tim mình mách bảo.
Tình yêu của Cúc và Nam là một mối tình trong bóng tối. Cúc thấy vô cùng tội lỗi với cô em gái nhưng vì Nam luôn động viên cô rằng
tình yêu không có tội và anh hứa sẽ nói chuyện thẳng thắn với Thúy, anh tin rằng Thúy là
cô gái thông minh và hiểu biết, cô sẽ thông cảm cho mối tình của hai người.
Nhưng tiếc rằng anh chưa kịp nói cho Thúy hiểu thì cô đã tình cờ bắt gặp người chồng tương lai và chị gái mình đang tình tự bên nhau, trao nhau những nụ hôn nồng nàn. Thúy như một con thú bị thương, cô lồng lên trong đau đớn, mặc sức sỉ vả chị gái và người yêu. Lí trí của cô đã không còn kiểm soát nổi cô nữa.
Đường về không còn, tình yêu cũng mất Cúc vỡ òa trong tủi hổ và cảm giác có lỗi, cô lao ra ngoài, bất chấp cơn mưa tuôn xối xả. Cô không dám trở lại ngôi nhà của mình nữa bởi cô đã làm tổn thương những người cô yêu nhất. Cúc lang thang vô định, cô không biết mình đi đâu cho đến khi ngã vào vòng tay của một gã đàn ông xa lạ, mặc cho dòng đời đẩy đưa.
Cô trở thành gái bán hoa trong một quán café đèn mờ tối tăm, lụp xụp sát ngay một bến xe khách nơi ngoại ô thành phố. Cô làm vợ của đủ loại đàn ông, từ những tay lái xe, những tên du côn, lưu
manh, những kẻ chẳng ra gì cho đến cả những gã trông bề ngoài rất bảnh bao, đạo mạo nhưng ăn quịt của những
cô gái như cô vài đồng tiền lẻ.
Với thân phận của một
cô gái bán hoa rẻ mạt, Cúc không còn mơ tưởng gì tới gia đình, tới
tình yêu. Đó là những khái niệm xa xỉ và xa vời đối với cô. Cúc cứ thế trượt đi trong sự sa ngã, tự đọa đày thân xác mình. Rượu bia,
ma túy và những đêm trắng đắm mình trong những cuộc trác táng trụy lạc đã hủy hoại Cúc, khiến cho cô ngày càng tiều tụy, xác xơ. Trong những lúc tỉnh táo hiếm hoi, Cúc giật mình nhìn
hình ảnh cô phản chiếu trong gương. Chỉ mới hơn một năm phiêu bạt giang hồ mà cô như đã già đi chục tuổi.
Một lần, khi đang “đi khách”, Cúc bị bắt và đưa lên Trung tâm lao động xã hội để phục hồi nhân phẩm. Những tháng ngày ở đây, cô thấy lòng mình tĩnh lặng. Ngày dài dằng dặc và đêm sâu thăm thẳm, Cúc nghĩ về rất nhiều chuyện đã qua. Nếu như không vào đây, có lẽ bây giờ cô vẫn lang bạt ngoài kia, chống chếnh giữa sóng gió cuộc đời, mất phương hướng và tuyệt vọng. Khi lòng cô đang dần bình yên trở lại, thì Nam tới, đột ngột như một trận mưa mùa hè.
Nhưng anh không
mang đến cho cô sự tươi mới, trong sạch, mà càng làm cho cô thấy hổ thẹn và tội lỗi. Cô đã không còn xứng với anh, với
tình yêu mà anh dành cho cô. Nam xuất hiện đúng vào lúc Cúc không mong chờ nhất, và
tình yêu cô cố chôn giấu trong lòng lâu nay bỗng trào dâng nhức nhối.
Trước mặt Nam, Cúc chỉ biết khóc.
Tình yêu cô dành cho anh vẫn vẹn nguyên nhưng cô thì đã không còn trong trắng, cô đủ tự tin để đến với anh. Thời gian không bao giờ quay trở lại và Cúc chẳng bao giờ có thể sửa chữa những sai lầm của mình. Cúc hoàn toàn bế tắc, cô chỉ ước gì cái đêm mưa gió định mệnh ấy, cô không lao ra đường trong tâm trạng rối bời ngu ngốc và không nhắm mắt đưa chân để giờ đây phải hối hận.
Anh Đào