Em đã từng nghĩ sẽ có một ngày chúng ta chia tay. Xin lỗi anh, nhưng niềm tin trong em không còn đủ. Em càng cố vun đắp bao nhiêu, thì anh càng đào ra bới lại. Em đã chán, đã nản từ rất lâu.
Em đã từng nghĩ, chúng ta sẽ lặng lẽ buông tay. Để tình yêu trong cả hai đều bỏ đi cùng lúc. Sẽ không ai phải khóc, không ai phải tiếc. Vì những thứ cũ rồi, đành bỏ lại đó, chứ chẳng thể đánh bóng mà mang theo.
Nghĩa là, em sẽ không đau. Còn anh, chẳng phải vì em mà bận tâm day dứt. Mọi thứ nguội dần, rồi lui vào quá vãng. Chúng ta thanh thản, trả nhau về cho những ngày xưa…
Là những ngày môi chẳng đắng ngắt, mắt chẳng nhòe đi. Những ngày không dỗi hờn, không ưu tư, mỏi mệt. Những ngày không phải lầm lũi ngóng đợi biết mấy vô tâm giữa cuộc đời xuôi ngược. Những ngày không cần tự mình lừa dối trái tim.
Là những ngày thôi trống rỗng dù vẫn có một người cạnh bên. Những ngày không phải gắng gồng để cố yêu một người không còn cảm giác. Những ngày an nhiên, lòng thôi gợn sóng. Để đối mặt nhau, không còn nữa những huyễn hoặc vô thường. Cố chấp yêu sai, chẳng thà hai người biết dừng đúng lúc. Quá khứ lỗi lầm không sửa được nữa, chi bằng chúng ta kết thúc, để mai sau không đau đáu những nỗi dày vò.
Có lẽ, chẳng có người con gái nào như em. Ngay lúc mới bắt đầu yêu, đã nghĩ tới ngày chia cắt. Nhưng sau tất cả những gì anh và em đã có, thì cũng đến lúc rồi, mình buông tay đi… Em đã trải qua đủ nhớ đủ thương, để biết lúc nào phải giữ, lúc nào cần buông. Vội quá đúng không? Những lời yêu, những cái nắm tay còn chưa kịp ấm. Nhưng đánh đổi cái rời tay để không lần nào nữa trong cuộc đời phải ôm những mảng lòng trống hoác.
Chia tay là để hạnh phúc, anh đồng ý không? Chúng ta, rồi vẫn sẽ là những người quen. Giữa ngã tư gặp nhau vẫn đưa tay vẫy chào, miệng mỉm cười mà lòng không hề trách giận. Chỉ là, những – người – quen này đã từng bước chung một quãng đường thương nhớ. Dù có lạc nhau, có buông tay hai người đi về khác lối, ta vẫn sẽ trân quý một thuở ngày xưa.
Buông tay chỉ là không còn được nắm, không còn được bên cạnh nhau, không thể trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào cũng chẳng thể quan tâm một cách công khai nhưng buông tay đâu có nghĩa là buông bỏ. Chỉ là cố quên đi thể xác của một người nhưng tình yêu đó thì vẫn còn mãi, vẫn có thể âm thầm dõi theo hay quan tâm lặng lẽ tới họ. Nhưng cũng chỉ là thầm lặng mà thôi.
Buông tay đâu phải là kết thúc buồn, buông tay để học cách yêu một người bằng cả sự bao dung, cao thượng. Là học cách đương đầu với những thử thách, đau đớn tận cùng của tình yêu. Và cũng là cách giúp ta biết chấp nhận những tổn thương, những vụn vỡ sau một mối tình.
Đôi khi trong cuộc đời cũng nên trải nghiệm tất cả những cung bậc cảm xúc, dẫu biết rằng có những thứ sẽ khiến ta trở nên chai sạn, đau khổ nhưng cũng hãy cố gắng bước đi chứ đừng buông xuôi và ruồng bỏ. Đi tiếp để bạn thấy rằng phía sau những cơn mưa là những ngày nắng hạ, phía sau nụ cười là những giọt nước mắt và phía sau sự hiện diện của một người vẫn có những kẻ lặng thầm ra đi.
Buông tay là một lúc nào đó nhìn thấy người đã từng là của mình đang sánh bước bên một bàn tay khác, trên môi là nụ cười hạnh phúc, ánh mắt là yêu thương và đôi môi là sự ngọt ngào. Khi đó ta có thể thở phào nhẹ nhõm, ta nhận ra rằng bản thân đã có thể học cách kìm nén mọi nỗi đau, không còn để những cảm xúc điên rồ chi phối để tất cả mọi thứ được bình an, để một tình yêu vẫn còn sống mãi trong hoài niệm xưa.
Nhắm mắt lại và cảm nhận những yêu thương, nắn nót viết vào trang nhật kí dòng chữ:"Buông tay cũng được gọi là một thứ hạnh phúc"